Chương 3044: Chín vạn dặm phong ba bình định (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Mọi người ở trong cánh cửa Hồng Trần đều trầm mặc, nghe ông ta giải thích ngọn nguồn mọi chuyện xảy ra hôm nay, rất nhiều điểm trước đó không giải thích được, lúc này đã rõ.
Vì sao Họa Thủy bỗng nhiên có biến, trước đó không hề có chút báo trước nào.
Vì sao Huyết Hà tông trấn giữ Họa Thủy nhiều năm như vậy, lại có thể để cục diện tồi tệ đến mức này, lại vì sao phải đợi đến khi cục diện tệ đến thế này rồi Huyết Hà tông mới bằng lòng cầu viện.
Mọi vấn đề đều đã có đáp án.
Mặc dù vẫn còn một số chuyện chưa rõ.
Nhưng Hoắc Sĩ Cập cố ý nói hàm hồ, suy cho cùng cũng là vì bảo vệ cho vị chân nhân trong giáo kia của ông ta.
Ngô Bệnh Dĩ mặt không biểu cảm, không nói lời nào.
Ôn hòa trung thực như Trần Phác, trong mắt cũng thấy sự tức giận, nhưng ngoại trừ tức giận, còn có chút buồn bã.
Hoắc Sĩ Cập nói tiếp: “Bởi vì ta không thành thật, khiến cho chư vị chưa thể thành công tìm ra nguồn gốc, cuối cùng dẫn đến cục diện diễn biến xấu thế này!”
“Ta vẫn giữ tâm lý may mắn, nghĩ tới vẫn còn cánh cửa Hồng Trần, từ bỏ Huyết Hà giới, dùng quãng đời còn lại tái tạo vạn năm vinh quang… Nhưng Bành hộ pháp liều chết đánh cược một lần, đã thức tỉnh ta.”
“Huyết Hà giới, là trên dưới vô số đệ tử Huyết Hà tông, dùng thời gian năm vạn bốn ngàn năm phấn đấu dựng nên. Trong năm vạn bốn ngàn năm này, vô số chí sĩ đầy lòng nhân ái hi sinh tại đây, mới có Huyết Hà đỏ máu này! Hoắc Sĩ Cập ta là ai? Dựa vào đâu mà từ bỏ nó? Sinh tử vinh nhục của Hoắc Sĩ Cập ta tính là gì, chẳng lẽ có thể so được với hàng tỉ linh hồn vì trị Họa Thủy mà chết sao?”
“Việc đã đến nước này, trời sập khó đỡ. Đây đều là tội nghiệt của một mình Hoắc Sĩ Cập ta, ta nguyện một mình gánh vác! Chuyện hôm nay, rốt cuộc cũng đã xảy ra, xin các vị đừng trách cứ môn nhân Huyết Hà tông ta.”
“Sau khi ta chết, xin các vị thay ta che chở sơn môn. Vinh quang năm vạn bốn ngàn năm của Huyết Hà tông ta, tất sẽ không tiêu tán vào hôm nay.”
“Thế hệ ta chinh chiến sa trường, núi non sau này tất có người kế tục.”
Hoắc Sĩ Cập lơ lửng trên trời cao, đưa lưng về phía mọi người, đạo bào đỏ như máu bay phần phật như cờ, cuối cùng luôn miệng hô: “Trời phạt ta sao? Trời phạt ta sao?”
Cao giọng tự đáp: “Ta quả thực có tội!”
Ông ta vừa nói xong những lời này, cơ thể liền lay động, trong phút chốc hóa thành một người khổng lồ đỏ như máu cao vạn trượng. Huyết văn trải rộng trên người lộ ra nguyên lý thiên địa, thế giới hỗn độn. Cả đời tu hành của ông ta, vào giây phút này bộc lộ toàn bộ.
Ông ta sải bước tiến nhanh vào trong Họa Thủy, trực tiếp đụng vào biển cát mịt mờ!
Đó là cát bay đầy trời, Họa Thủy trong suốt cũng không giấu nổi màu máu…
Trong thế giới vô căn lần nữa trở nên sáng rực, sáng rực rỡ xinh đẹp như thế.
Ông ta vọt đến trung tâm Nghiệt Hải…
Quả đấm của ông ta giống như núi giáng xuống, nặng nề nện xuống cánh tay đang vươn lên từ trong Họa Thủy.
Rầm rầm rầm rầm rầm rầm!
Toàn bộ Nghiệt Hải không ngừng vang lên tiếng nổ lớn.
Sóng lớn cao ngàn trượng lần lượt điên cuồng gào thét.
Trong tiếng sóng xao động, trước khi bị yết lý phật Bồ Đề át đi, giọng nói Hoắc Sĩ Cập vang dội như thế…
“Một kiếp 330 năm, đến lúc đó sẽ quay về!”
Ầm!
Cuối cùng phát ra một tiếng nổ lớn kinh thiên động địa.
Vạn trượng Huyết Hà cuộn lên như rồng cuốn, đấu đá lung tung trong thế giới vô căn, càn quét tứ phương…
Gì mà Ác Quan, gì mà Bồ Đề ác âm, gì mà vô tận tiêu cực, đều bị sức mạnh kinh khủng quét sạch, đều bị trấn sát!
Lúc này sức mạnh kinh khủng mà nó lộ ra, đã hoàn toàn vượt qua cảm nhận cực hạn của Khương Vọng.
Mà vạn trượng Huyết Hà cũng bằng tốc độ kinh người thu hẹp lại, vạn trượng thành ngàn trượng, ngàn trượng thành một trượng, rồi bỗng biến mất.
Đợi đến khi mọi âm thanh rít gào của Nghiệt Hải đều tản đi, thế giới vô căn này cũng đồng thời yên tĩnh lại…
Chỉ thấy được…
Mây đen mịt mờ tản đi.
Chín vạn dặm phong ba bình định.
Một mảnh biển đục ngầu.
Huyết sắc mênh mông thật sạch sẽ!
…
Một vị cường giả Diễn Đạo, chân quân đương thời, một sự tồn tại tuyệt đỉnh siêu phàm, cứ vậy chết ở Nghiệt Hải.
Trước đây chưa từng ai tưởng tượng được!
Không phải là kiếp thì, không phải có đại họa.
Đường đường là cường giả đỉnh cấp hiện thế, chết ở trong một khoảng thời gian bình thường như vậy.
Trước khi Họa Thủy xuất hiện, trong suy nghĩ của Khương Vọng, cũng chỉ là một cuộc chiến khó khăn, tối đa cũng chỉ liên quan đến cấp bậc Động Chân mà thôi.
Sống chết ảo diệt, đời người thật đúng là vô thường!
Bởi vì Hoắc Sĩ Cập không chết đi ở hiện thế, cho nên không thể dẫn động thiên địa đồng bi, không có được một tang lễ long trọng xứng với chân quân đương thời.
Nhưng ai có thể nói rằng, một màn trước mắt thiếu long trọng chứ?
Trần Phác thở dài một tiếng, xoay người đi vào cánh cửa Hồng Trần.
Ngô Bệnh Dĩ vẫn không nói lời nào, trầm mặc nhìn chăm chú vào thế giới vô căn.
“Ảm đạm thật, ngươi cảm thấy thế nào?” Hứa Hi Danh nghiêng người vỗ lên Chú Lê kiếm, hỏi như vậy.
Khương Vọng không đáp lời.
“Đi thôi.” Cuối cùng Tư Ngọc An chỉ nói như vậy.
Nhẹ nhàng bắn ra Thảo kiếm, liền đi vào trong cửa.
Trước khi bị kiếm quang cuốn đi, Khương Vọng lần cuối nhìn thoáng qua Họa Thủy.
Ào ào róc rách.
Ào ào róc rách~
Nghiệt Hải trong tầm mắt chia thành ba tầng.
Nơi cực xa vẩn đục, trùng điệp không biết điểm cuối.
Nơi xa xa thì trong suốt, mênh mông cuồn cuộn khoảng chừng vạn dặm.
Còn nơi gần nhất, huyết sắc giới hà chảy quanh cánh cửa Hồng Trần, sóng biển tùy ý lay động, không vui vì ai mà cũng chẳng vì ai mà buồn.
Chỉ có huyết sắc kia, dường như tươi hơn ba phần.
Trong đầu Khương Vọng nhớ kỹ đoạn đối thoại như vậy.
Là lúc đấu giết Ác Quan, hắn và Hứa Hi Danh đã nói với nhau.
“Bọn chúng là tới báo thù.”
“Báo thù?”
“Bởi vì chúng ta tạo ra chúng nó từ - tham lam, dục vọng, tội ác, chiến tranh, giết chóc…”
Không biết vì sao, hắn có thể vào lúc bước ra khỏi cánh cửa Hồng Trần, nhớ đến đoạn đối thoại này.
Cánh cửa Hồng Trần, nối liền nhân gian.
Mặc dù nói cánh cửa Hồng Trần này tự thành một thế giới, nhưng cũng chỉ là một mảnh hư vô mờ mịt, không hề tồn tại bất cứ cái gì.
Kiếm quang của Tư Ngọc An cũng đã phóng qua cánh cửa Hồng Trần.
Xuất hiện trước mắt Khương Vọng, là một quảng trường cực lớn hình tròn, toàn bộ được lát bằng đá đỏ.