Chương 3045: Pháp Vô Nhị Môn (1)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nơi này mặc dù ở trong sườn núi Khổ Hải, nhưng lại không hề u ám.
Ánh mặt trời đoán chừng đến từ trận văn đặc thù từ trên đỉnh chiếu xuống, tóm lại tỏa xuống tự nhiên, sáng rực không khác với bên ngoài chút nào.
Trước đó lúc Họa Thủy ập tới, là bị Tư Ngọc An mang theo kiếm quang gào thét, nghiêng nghiêng ngả ngả đi vào cánh cửa Hồng Trần.
Cho nên Khương Vọng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nơi này…
Trên mặt gạch dày đặc đường nét trận văn, đủ để nói rõ quảng trường này không hề đơn giản.
Sức mạnh mơ hồ dao động kia, đã khiến Khương Vọng kinh hãi, mà đây vẫn chỉ là bộ phận mà hắn có thể phát hiện.
Ở nơi hắn không thể phát hiện, lại càng không biết có bao nhiêu thủ đoạn được che giấu. Hơn năm vạn năm tích lũy của Huyết Hà tông, ở nơi ra vào của cánh cửa Hồng Trần này, nhất định có nhiều chuẩn bị. Kỳ Đồ truyền đến cảnh giác nguy hiểm, hoặc có thể phản ứng đôi phần.
Đương nhiên, bởi vì tính đặc thù của cánh cửa Hồng Trần, các thế lực lớn trong thiên hạ cũng có thể phái người thông hành nơi này… Cho nên mọi thủ đoạn của nơi này, đối với các thế lực đỉnh cấp mà nói, đều hiểu rõ.
Nói một cách ngắn gọn, Huyết Hà tông không thể nào dựa vào thủ đoạn ở cánh cửa Hồng Trần, tạo thành uy hiếp đối với các cường giả của các thế lực đỉnh cấp khác. Chỉ có thể dùng để đối phó Nghiệt Hải.
Lúc này ở trên quảng trường, nhiều đội đệ tử Huyết Hà tông đã tụ họp xong, nhìn dáng vẻ bất cứ lúc nào cũng có thể vào trong Nghiệt Hải chiến đấu.
Phần lớn tu sĩ trong bọn họ, đều không thể chiến thắng bất kỳ Ác Quan bình thường nhất nào. Nhưng mà sức mạnh của bọn họ tập trung vào một chỗ, lại có thể có hiệu suất cao trong việc thanh trừng Họa Thủy.
Viện trưởng Trần Phác của Mộ Đại cổ viện, người chấp chưởng Ngô Bệnh Dĩ của Củ Địa cung, các chủ Tư Ngọc An của Kiếm các, những vị đại nhân vật đỉnh cấp hiện tại đều không rời đi.
Lúc này đều tập trung ở chỗ này.
Nhưng Huyết Hà chân quân Hoắc Sĩ Cập, đã vĩnh viễn không thể trở về nữa.
Tin tức mà một đám tông môn nhân Huyết Hà tông có thể biết về cường giả nhà mình, chỉ có một mình huyết chu, cùng với Bành Sùng Giản vẫn đang hôn mê bất tỉnh ở trên huyết chu.
Nhân vật quan trọng xếp thứ hai của Huyết Hà tông, Bàn Sơn chân nhân Bành Sùng Giản, vậy mà lại biến thành dáng vẻ như vậy!
Còn tông chủ đâu rồi…
Có tông môn nhân tâm tư nhạy bén, đã có thể đoán ra chút gì đó, không khỏi lộ ra vẻ mặt sầu thảm.
Chính trong thời khắc như vậy, một người mặc đạo bào tinh đồ, nét mặt vô cùng trẻ trung, thản nhiên bước vào quảng trường. Ánh mắt của y bình tĩnh lại mênh mông, trâm mặc ngọc cắm nghiêng nghiêng trên búi tóc, lại khiến cho tòa quảng trường này thoáng cảm thấy gió lạnh đêm đầu hè.
Khiến một chút tâm tình hoảng hốt nóng nảy của Khương Vọng, nhận được một chút trấn an.
Giám chính Khâm Thiên giám của đế quốc Đại Tề - Nguyễn Tù, rốt cuộc cũng đã đến!
Thấy tình cảnh trước mắt như thế, y mơ hồ liền đoán được gì đó, sau khi trao đổi ánh mắt với Khương Vọng, sắc mặt nhất thời có chút khó coi…
Nhưng đã lập tức điều chỉnh lại sắc mặt.
Y không nói gì khác, chỉ khẽ gật đầu với Tư Ngọc An: “Đa tạ Tư các chủ đã chiếu cố cho Võ An hầu của chúng ta.”
“Không dám.” Tư Ngọc An nhàn nhạt nói: “Người Nguyễn giám chính sau đến, nếu không may gặp phải bất trắc gì, ta sợ Thiên Mục Phong chống đỡ không nổi hai ba tháng.”
“Nên rõ ràng thì ra đây vẫn phải rõ ràng một chút.” Nguyễn Tù nghiêm trang nói: “Có mấy lời không phải ta dạy.”
Khương Vọng:…
Hắn có lòng chạy đến sau lưng Nguyễn Tù, lại cảm thấy nơi đó hình như cũng không an toàn lắm.
Toàn là người gì đây!
Cũng may Tư Ngọc An đánh một đường đến đây cũng đã mệt rồi, chỉ hừ lạnh một tiếng: “Các hạ đến thật đúng là nhanh.”
Nguyễn Tù làm như không có gì nhìn quanh đánh giá một lần, bước chậm hai bước, nói: “Chuyện này không thể trách ta, nhận được tin tức cần phải có thời gian, sắp xếp sự vụ tương ứng cũng cần phải có thời gian. Theo ta thì, giữa Kiếm Các và phủ tổng đốc Nam Hạ của chúng ta, đã đến lúc phải thiết lập một kênh liên lạc đường dài, như thế mới không lỡ mất chuyện lớn. Tư các chủ thấy có đúng không? Đương nhiên, bên phía Huyết Hà tông cũng cần…”
Y nhìn quanh một vòng: “Không biết ở Huyết Hà tông, hiện tại ai có thể làm chủ?”
Tư Ngọc An bĩu môi chỉ về phía huyết chu: “Chờ ông ta tỉnh lại là được.”
Ông ta ngược lại không hề trực tiếp cự tuyệt đề nghị thiết lập kênh liên lạc đường dài giữa đôi bên, sau này liền có thể từ từ nói chuyện.
Hiện tại Khương Vọng nhìn hai vị nhân vật lớn này trao đổi, ngược lại thấy dáng vẻ hai người đúng là nhẹ nhàng vui vẻ, chứ không phải là tình hình giương cung bạt kiếm theo dự đoán.
Hắn mơ hồ hiểu rõ ý nghĩa việc hắn đi Kiếm Các vấn kiếm.
Bởi vì phần không thoải mái, đã được hắn hoàn thành lúc ở Thiên Mục Phong.
Nguyễn Tù thuận thế nhìn về phía Bành Sùng Giản vẫn còn đang bất tỉnh trên huyết chu.
Trần Phác đứng bên cạnh huyết chu trước một bước lên tiếng: “Có Hoắc tông chủ không tiếc bổn nguyên che chở. Bàn Sơn chân nhân không chết được, tĩnh dưỡng ba đến năm năm là có thể hồi phục.”
Khương Vọng thầm nghĩ, vị Trần viện trưởng, Trần Phác này, đã bắt đầu làm theo di ngôn của Hoắc Sĩ Cập, chiếu cố đến Huyết Hà tông rồi.
Đầu tiên là không để Nguyễn Tù của Tề quốc lại dò xét thân thể Bành Sùng Giản lần nữa, để tránh y thầm hạ thủ đoạn gì đó, hoặc là gây trở ngại đến vết thương của Bành Sùng Giản.
Mặc dù hiện tại hắn là người Tề quốc, theo lý phải đứng về phía người Tề. Huyết Hà tông là một trong các đại tông ủng hộ Lương quốc, quả thật là một trong những trở ngại lớn nhất của phủ tổng đốc Nam Hạ trong việc thu lại quận Cẩm An. Lập trường của hắn vô cùng rõ ràng.
Nhưng hành vi của Trần Phác, vẫn khiến hắn rất cảm phục.
Nguyễn Tù giống như cũng không ngại, chỉ là nói với Trần Phác và Ngô Bệnh Dĩ:
“Quyết tâm trấn thủ biên cương nhân tộc của đế quốc Đại Tề không bao giờ dao động. Nguyễn Tù sau khi nhận được tin tức liền chạy đến, không ngờ vẫn đã đến muộn một bước, mong rằng Trần viện trưởng và Ngô cung chủ không lấy làm phiền lòng.”
Trần Phác thở dài nói: “Ngươi đến chậm hay đến sớm, đều là như thế, lần này Nghiệt Hải xảy ra biến, không phải là thứ mà bọn ta có thể đoán được. Huyết Hà tông này…”
Lời còn chưa dứt đã có tiếng người khác ngắt lời: “Không biết lời theo chư vị, Huyết Hà tông thế nào?”