Chương 3050: Hắn ta rất cô đơn (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Vọng bỗng nhiên nghĩ đến, lúc Ngô Bệnh Dĩ xuất hiện lần đầu tiên trong tầm mắt hắn, đưa tay đẩy hắn ra, đã nói một câu “Người trẻ tuổi, đây không phải là chiến trường của ngươi, lui về sau đi!”
Một người nghiêm túc lãnh khốc như thế, rốt cuộc sau mười ba năm, thừa nhận Nghiệt Hải không phải là chiến trường của người trẻ tuổi.
Chỉ là so với những gì Khương Vọng cảm nhận được, đối với những chân quân ở đây mà nói, điểm kinh khủng hơn chính là…
Hứa Hi Danh đã chết mười ba năm trước, vì sao trong Nghiệt Hải lại để Khương Vọng thấy được?
Vả lại còn có thể giấu diếm được nhiều cường giả chân quân như vậy, nó rốt cuộc là tồn tại gì?
Nhìn khắp toàn bộ Nghiệt Hải, tồn tại có thể thỏa mãn điều kiện, thật ra cũng không nhiều…
“Khương tiểu hữu.” Trần Phác nhìn qua: “Ngươi nói Hứa Hi Danh kia, trò chuyện với ngươi những gì?”
Đây vốn dĩ là vấn đề mà sư phụ của Hứa Hi Danh, Ngô Bệnh Dĩ phải hỏi, nhưng Ngô Bệnh Dĩ không hỏi gì cả, đã dẫn Tư Minh Tùng rời đi.
Khương Vọng mơ hồ cảm giác được, mình đã bị sức mạnh nào đó khóa lại rồi, cụp mắt xuống, liền bị trói lại. Trần Phác lúc này rõ ràng rất cảnh giác.
Ngay cả tay Tư Ngọc An, cũng đặt lên trên thảo kiếm.
Mà lúc này Nguyễn Tù liền đi tới một bước, đứng bên cạnh Khương Vọng, xua tan toàn bộ áp lực, giọng nói bình lặng nói: “Người trẻ tuổi có lòng trách nhiệm, dũng cảm vào Nghiệt Hải gánh trách nhiệm. Bất kể xảy ra vấn đề gì, đều hẳn là vấn đề của các chân quân đồng hành như các ngươi, chư vị có nghĩ như vậy không? Nếu như các ngươi đều không thể phát hiện ra vấn đề, lại yêu cầu một người trẻ tuổi chỉ mới hai mươi nhìn thấu, quả là có hơi làm khó người ta.
“Nguyễn giám chính hiểu lầm.” Trần Phác châm chước nói: “Ta không có yêu cầu gì với Khương tiểu hữu, chỉ là hỏi vài vấn đề.”
Nguyễn Tù nhìn Trần Phác một chút, lại nhìn Tư Ngọc An một chút, mới thong thả ung dung nói: “Các ngươi hỏi vấn đề như vậy, người trẻ tuổi da mặt mỏng, khó tránh khỏi khẩn trương. Chi bằng đứng xa ra một chút?”
Trần Phác lùi về sau hai bước: “Nếu như Nguyễn giám chính cảm thấy như vậy là an toàn, ta đương nhiên không có vấn đề.”
Tư Ngọc An nhún nhún vai, tỏ vẻ không sao cả.
Khương Vọng đứng yên lặng, lạ thường là trong lòng hắn thế nhưng cũng không hề khẩn trương, nhất là dưới tình huống ngờ vực vô căn cứ này, hắn vốn nên cảm thấy hoảng sợ mới đúng.
Nguyễn Tù đang cười nhìn về phía Khương Vọng: “Xét thấy có một số chuyện mọi người khó tránh khỏi suy đoán, Võ An hầu không ngại ta kiểm tra một chút chứ? Dùng một số phương pháp đặc thù, sẽ không liên quan đến việc ngươi tu hành bí mật, chỉ tìm đầu mối liên quan đến Nghiệt Hải. Đương nhiên, nếu như ngươi không đồng ý, cũng không ai có thể bắt buộc ngươi. Ta trực tiếp dẫn ngươi về Lâm Truy là được rồi.”
“Ngài có thể hỗ trợ kiểm tra đương nhiên là tốt hơn.” Khương Vọng cười khổ nói: “Cũng khiến ta yên tâm một chút.”
Nguyễn Tù đứng cạnh Khương Vọng, khuôn mặt kề sát vào Khương Vọng chỉ mới hai mươi mốt tuổi càng lộ vẻ non trẻ.
Y giơ tay lên, trên tay phát ra một tầng ánh sao, cứ vậy nhẹ nhàng khoác lên bả vai Khương Vọng, giống như hai bằng hữu cùng tuổi. Cười nói: “Ngươi có thể hàn huyên với Trần viện trưởng bọn họ rồi, đều là những tiền bối có tố chất, sẽ không làm khó ngươi.”
Cho nên Khương Vọng cũng nhìn về phía Trần Phác, rất thản nhiên nói: “Trả lời vấn đề của Trần viện trưởng. Lần đầu ta thấy Hứa Hi Danh, là sau khi Ngô tông sư đến Họa Thủy…”
Từ nghi vấn của Hứa Hi Danh, đến cuộc trò chuyện về Chú Lê kiếm, thậm chí cũng bao gồm sự sùng bái của Hứ Hi Danh đối với Bành Sùng Giản, cho đến câu cuối cùng Hứa Hi Danh hỏi hắn, có cảm thấy cảnh Hoắc Sĩ Cập chịu chết rực rỡ không.
Khương Vọng không hề giấu diếm, kể lại hết một lần.
Bởi vì hắn hiểu được, vị “Hứa Hi Danh” kia, hay là nói cái tên giả mạo thân phận Hứa Hi Danh giao lưu với hắn kia, tuyệt đối là một tồn tại vô cùng đáng sợ. Nếu như hắn ta có ý đồ gì, chí ít chỉ dựa vào chính hắn, tuyệt đối không có khả năng phản kháng. Bất kỳ chi tiết nào bị bỏ sót, cũng có thể dẫn đến mấy vị chân quân có nhận biết lệch khỏi quỹ đạo.
Nghe xong lời giải thích của Khương Vọng, Trần Phác và Tư Ngọc An liếc nhau một cái, đều cảm thấy có hơi khó lý giải.
Từ quá trình giao lưu giữa “Hứa Hi Danh” và Khương Vọng mà xem, mọi thứ đều rất bình thường. Thậm chí lúc Khương Vọng miêu tả phương thức chiến đấu của Hứa Hi Danh, cũng hoàn toàn không có gì khác thường. Thật sự khiến người ta cảm thấy, người giao lưu cùng với Khương Vọng kia, chính là Hứa Hi Danh thật sự!
Nhưng Hứa Hi Danh đã chết từ mười ba năm trước…
Sự thật và cảm giác có sai lệch.
Nguyễn Tù lúc này mở rộng hai tay, phất tan ánh sao trên tay.
Lắc đầu nói: “Không có vấn đề gì.”
“Kỳ quái.” Trần Phác cau mày nói: “Thứ qua lại với Khương tiểu hữu kia, rốt cuộc là thứ gì?”
“Ai mà biết?” Tư Ngọc An hơi nhếch mí mắt: “Có lẽ Bồ Đề Ác Tổ muốn thừa cơ làm quen với người trẻ tuổi hiện tại một chút?”
Bất luận là Trần Phác hay là Tư Ngọc An, hiển nhiên đều tán thành với kết quả dò xét của Nguyễn Tù.
Nhưng thật ra Khương Vọng lại không quá yên tâm, nói với Nguyễn Tù: “Nếu không thì ngài lại kiểm tra một lần?”
Nguyễn Tù khẽ mỉm cười: “Trong Nghiệt Hải, tồn tại có thể có năng lực giấu diếm được mấy vị chân quân tiếp xúc với ngươi, sẽ không vượt quá ba vị. Bất kể là vị nào trong số ba vị kia, cũng không thể sau khi xuyên qua Hồng Trần Chi Môn, một chút dấu vết cũng không để lại cho ta.”
Sự tự tin trong lời nói của vị giám chính Khâm Thiên Giám của Đại Tề này, cho Khương Vọng cảm giác an toàn rất lớn.
Quả thật, Bồ Đề Ác Tổ đã bị Hoắc Sĩ Cập trấn áp trở về, Huyết Hà vẫn là giới hà như trước, thời gian nghiệt kiếp còn chưa đến, hiện tại bọn họ cũng đã rời khỏi Hồng Trần Chi Môn rồi. Đáng lẽ nên không còn gì để lo lắng nữa.
Lúc này Trần Phác lại hỏi: “Chỉ một mình ngươi thấy được, ngươi cảm thấy tồn tại giả mạo Hứa Hi Danh kia, vì sao lại tiếp xúc với ngươi? Không cần có chứng cớ gì, cũng không cần chính xác, nói ra cảm nhận thật sự trong lòng ngươi là được rồi.”
Khương Vọng nói: “Ta cảm thấy hắn ta rất cô đơn.” Suy nghĩ một chút, lại bổ sung: “Ta nói đến chính là Hứa Hi Danh.”
“Ngươi cảm thấy Hứa Hi Danh vẫn chưa chết?” Trần Phác hỏi.