Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3051 - Chương 3051 - Hắn Ta Rất Cô Đơn (3)

Chương 3051 - Hắn ta rất cô đơn (3)
Chương 3051 - Hắn ta rất cô đơn (3)

Chương 3051: Hắn ta rất cô đơn (3)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Khương Vọng cân nhắc câu chữ một chút: “Hắn ta sống hay chết, Tam Hình Cung đã sớm xác nhận, ta chỉ là cảm thấy, người nói chuyện với ta kia, quả thật là ý chí của Hứa Hi Danh.”

“Hàng vạn ý chí cùng tồn tại trong một cơ thể, cũng không lạ thường. Thậm chí còn vốn là bản lĩnh của Bồ Đề Ác Tổ.” Trần Phác nói: “Giống như Bồ Đề ác ngữ trong Nghiệt Hải trước đó. Còn về vì sao Bồ Đề Ác Tổ phóng xuất ý chí này ra… Có lẽ có liên quan đến Ngô tông sư.”

Khương Vọng nghĩ thầm, có lẽ chính là vì như vậy, cho nên Ngô tông sư mới không hỏi gì đã liền rời đi?

Nhưng Trần Phác cũng không nói thêm gì nữa.

Lại có lẽ, mấy vị chân quân đã trao đổi riêng với nhau rồi.

“Chư vị.” Sau khi bọn họ trao đổi về chủ đề Hứa Hi Danh xong, một lúc sau, Bành Sùng Giản đi tới: “Hôm nay vừa lúc mấy vị chân quân đều ở đây, có thể làm chứng cho Huyết Hà Tông ta được không?”

Lúc này ông ta vẫn chưa lành vết thương, hơi thở suy yếu, nhưng mà vừa mở miệng, liền tự nhiên đại biểu cho Huyết Hà Tông, có một loại cảm giác tồn tại khiến người ta không thể không chú ý.

“Không biết cần bọn ta làm chứng cái gì?” Trần Phác ngữ khí ôn hòa, có sức mạnh hòa hoãn lòng người.

Bành Sùng Giản nói: “Tông chủ bỏ mình, Huyết Hà vô chủ. Trước mắt, chuyện quan trọng nhất, đương nhiên chính là chọn ra tông chủ mới. Kính xin chư vị làm chứng, khiến cho danh chính ngôn thuận, pháp lý gắn liền.”

Lời ông ta hợp tình hợp lý.

Nói là thỉnh cầu làm chứng, nhưng thật ra là thỉnh cầu che chở.

Có được mấy vị cường giả Diễn Đạo chứng kiến Huyết Hà Tông truyền thừa, cường giả từ bên ngoài đến cho dù muốn thừa dịp suy yếu mà vào, mưu đoạt cơ nghiệp Huyết Hà Tông, cũng cần phải cân nhắc.

Trần Phác tất nhiên hiểu được, nhưng hoàn toàn không có ý định từ chối, chỉ nói: “Không biết khi Hoắc tông chủ còn sống, đã chọn ra người kế thừa tông môn hay chưa?”

Bành Sùng Giản lắc đầu, cay đắng nói: “Tông chủ đang độ tuổi xuân, tu vi tuyệt đỉnh, ai có thể ngờ được lại đột ngột xảy ra tai họa như vậy?”

“Sư tôn!” Du Hiếu Thần đứng bên cạnh ông ta vội la lên: “Huyết Hà Tông hiện tại như rắn mất đầu, người có thể gánh vác trách nhiệm này, ngoài trừ ngài ra, còn có thể là ai?”

Hắn ta còn kém trực tiếp đẩy sư phụ mình lên ngai vàng, thuận tiện phi một tiếng ý chí của tiền tông chủ tính cái rắm.

Đương nhiên loại vội vã này cũng chính là thể hiện sự trung thành.

Bành Sùng Giản nhướng mày: “Lúc nào đến phiên ngươi nói chuyện? Ngậm miệng lại!”

Đợi đến khi Du Hiếu Thần tâm không cam lòng không phục ngừng miệng, ông ta mới nhìn về phía Khấu Tuyết Giao: “Tông chủ bất hạnh qua đời, tinh thần của Huyết Hà Tông vẫn phải truyền thừa… Khấu sư muội thấy thế nào?”

Trần Phác cố ý che chở, cho nên làm chứng.

Nhưng Nguyễn Tù và Tư Ngọc An là người ngoài, không nói lời nào.

Khương Vọng chỉ là Thần Lâm, lại càng giữ vững im lặng, không nói lời nào.

Lời Du Hiếu Thần nói cũng không phải là không có đạo lý, toàn bộ Huyết Hà Tông, trước mắt, người có thể cạnh tranh vị trí tông chủ với Bành Sùng Giản, đúng là không có ai. Cho dù là Hữu hộ pháp Khấu Tuyết Giao, cũng rõ ràng có chênh lệch rõ ràng với Bành Sùng Giản.

Hai đại trưởng lão Huyết Hà Tông, trong đó Tư Minh Tùng ban đầu cũng có chút hy vọng, dù sao cũng có lòng rình mò cảnh giới Diễn Đạo. Nhưng hiện tại đã trở thành tù nhân Thiên Hình Nhai, tất nhiên không có được may mắn này.

Khấu Tuyết Giao mặc giáp đeo kiếm, nói nhanh: “Theo cá nhân ta, tất nhiên rất vui khi thấy Bành sư huynh đảm đương vị trí tông chủ. Có lẽ hai vị trưởng lão Du, Trương cũng sẽ không có ý kiến gì. Nhưng mà…”

Mọi việc sợ nhất chính là nhưng mà.

Du Hiếu Thần nhất thời có hơi khẩn trương.

Nhưng ngược lại Bành Sùng Giản hơi thở còn rất yếu ớt, lại thong dong bình tĩnh nói: “Mấy vị chân quân đều ở đây làm chứng, tất sẽ không khiến Huyết Hà Tông ta mất trật tự. Sư muội có lời gì đừng ngại nói thẳng.”

Khấu Tuyết Giao hơi xin lỗi gật gật đầu: “Nhưng mà lúc Hoắc tông chủ còn sống, đối với người kế nhiệm chức vị môn chủ, đã sớm có kỳ vọng!”

Mọi người đều cảm thấy kinh ngạc khi nghe Khấu Tuyết Giao nói điều này.

Ngay cả Trần Phác cũng không thể ngờ được rằng vị trí tông chủ của Huyết Hà Tông, vẫn còn phát sinh biến hóa.

Như Du Tử Thần đã nói, sau cái chết của Hoắc Sĩ Cập, trong toàn bộ Huyết Hà Tông, ngoại trừ Ban Sơn Chân Nhân bành Sùng Giản, còn có ai có thể đảm nhận trọng trách này?

Bành Sùng Giản khẽ cau mày, vốn dĩ ông ta đã có một khuôn mặt nho nhã, lúc này người bị trọng thương, lại càng lộ ra vẻ yếu ớt, ông ta chỉ nhìn Khấu Tuyết Giao rồi nói: “Ta tất nhiên sẽ tuân theo di mệnh cuối cùng của Hoắc tông chủ. Nhưng mà tại sao ta lại không hề biết gì về việc Hoắc tông thủ lúc sinh tiền đã từng có kỳ hứa với tông chủ đảm nhận vị trí tiếp theo?”

“Hoắc tông chủ đã nhắc đến chuyện này nhiều lần như vậy, sao sư huynh có thể không biết được?” Khấu Tuyết Giao chậm rãi nói: “Có thể sư huynh đã quên mất rồi.”

Bành Sùng Giản cười yếu ớt: “Ai hả?”

Khấu Tuyết Giao lúc này quay người lại, nói với Nguyễn Tù: “Chuyện này nói ra thì có liên quan đến quý quốc đấy.”

Đón lấy ánh mắt bỗng nhiên phóng tới của Tư Ngọc An, Nguyễn Tù bất đắc dĩ phất phất tay: “Khấu hộ pháp muốn nói gì đây, thế nhưng ta cũng không biết sự tình.”

Đừng nói là Tư Ngọc An nghi ngờ, ngay cả sắc mặt của Trần Phác cũng hơi thay đổi.

Tề quốc tiêu diệt Hạ quốc, bây giờ đã là bá chủ vùng Nam cương, nếu nói không có chút ý tưởng nào với quốc gia nước láng giềng, thì đó là điều không thể. Bản đồ Nam Hạ Tổng Đốc phủ, đặc biệt ứng vì Lương quốc là vì sao.

Nhưng Tề quốc chân trước thì để cho Võ An Hầu Khương Vọng đến Kiếm Các dùng lực để áp chế đồng bối. Chân sau chẳng lẽ còn có an bài cả ở trong Huyết Hà Tông, thậm chí có thể nhúng tay vào vị trí tông chủ của Huyết Hà Tông hay sao?

Năng lực bố cục thiên ha này, có phải là có chút quá đáng sợ không?

Và Trần Phác ông ta, có cảm ứng với cái chết của Hoắc Sĩ Cập, có lòng mốn che chở cho Huyết Hà Tông. Tất nhiên, sự ổn định và độc lập của Huyết Hà Tông cũng rất quan trọng đối với Mộ Cổ thư viện.

Bình Luận (0)
Comment