Chương 3052: Luận Công Luận Đức (1)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Về tình về lý, về lợi về nghĩa, đều không thể thoái lui. Lúc này, vẻ mặt của ông ta vẫn tỏ ra vô cùng ôn hòa, nhưng trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc đối đầu trực diện với Tề quốc.
Thậm chí ông ta còn không nhịn được mà suy nghĩ, cái chết của Hoắc Sĩ Cập lần này, chẳng lẽ cũng có liên quan đến Tề quốc?
Tư Minh Tùng kia cũng là một nhân vật ở cấp độ trưởng lão của Huyết Hà Tông, đã chém giết ở Nghiệt Hải không biết bao nhiêu năm trời, làm sao đột nhiên lại làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy? Rình rập Diễn Đạo đương nhiên cũng là một lý do để nói cho qua, nhưng liệu có khả năng nào khác không?
Người chấp chưởng Tề quốc hôm nay, dù sao cũng là Khương Thuật – người đã thành tựu được bá nghiệp ở vùng Đông vực, dù sao cũng là vị đế vương cao cấp đã đánh rơi Hạ Tương Đế hùng tài vĩ lược xuống bụi bặm!
Trần Phác không thể không suy xét.
Nhớ rằng năm đó Hạ Tương Đế đích thân đến Thiên Hình Nhai, luận pháp với chủ nhân của Quy Thiên Cung, đệ nhất đương thế pháp gia Hàn Thân Đồ, lưu lại bảy chương ‘Pháp Giáo Chi Biện’, đến bây giờ vẫn còn được mọi người nhắc đến.
Điều mà thế nhân không biết là, năm đó Hạ Tương Đế cũng tới Thư Sơn biện kinh, nhưng cuộc tranh luận đó không được công khai, nên mới không lưu danh hậu thế.
Thân là người ở Nam Vực, đã biết quá rõ sự cường đại của Hạ Tương Đế, nên càng thêm cảnh giác với vị Tề Thiên Tử đã đánh bại Hạ Tương Đế kia.
Dh Hiếu Thần không nhịn được nói: “Người nọ rốt cuộc là ai, sao Hiếu Thần không có chút ấn tượng nào. Chẳng lẽ Hoắc tông chủ khi còn sống chỉ nói với một mình ngài thôi sao?”
Khấu Tuyết Giao cũng không so đo với sự vô lễ của vị sư điệt này, nàng ta chỉ nhìn về phía Bành Sùng Giản, nhàn nhạt nói; “Tề quốc Lâm Tri nhân sĩ, Quán Quân Hầu của ngày hôm nay – Trọng Huyền Tuân!”
Chân mày của Bành Sùng Giản cau chặt lại.
Khấu Tuyết Giao tiếp tục nói: “Hoắc tông chủ khi còn sống đã nói nhiều lần muốn thu Trọng Huyền Tuân làm đồ đệ, truyền thụ y bát cho y, cho rằng hắn là người hoàn hảo, có phẩm cách ‘gánh thương sinh’, và có thể kế thừa vinh quang của Huyết Hà Tông ở mức độ lớn nhất...Sư huynh chẳng lẽ không có ấn tượng gì về điều này sao?”
Chân mày của Bành Sùng Giản từ từ giãn ra: “Tất nhiên là ta có ấn tượng. Tông chủ còn từng nói, ‘Nếu như Trọng Huyền Tuân thừa kế tông vị, thì dù chết cũng không tiếc’, lão nhân gia quả thật đã nói như vậy.”
Khấu Tuyết Giao nói: “Sư huynh còn nhớ, vậy là quá tốt rồi.”
“Nhưng mà.” Bành Sùng Giản chậm rãi nói: “Khấu sư muội quên rồi sao? Trọng Huyền Tuân sớm đã cự tuyệt vị trí tông chủ, bây giờ cũng không phải là người của Huyết Hà Tông ta nữa.”
“Hoắc tông chủ cũng đã nói, ngài nguyện ý cho Trọng Huyền Tuân thêm nhiều thời gian hơn để cân nhắc. Chúng ta phải thừa nhận điều đó. Đây là kỳ vọng duy nhất mà Hoắc tông chủ từng có đối với việc lựa chọn tông chủ đời tiếp theo. Nếu như lão nhân gia lúc cuối cùng ở Nghiệt Hải không nói gì khác, thì đây chính là di nguyện của ngài ấy.” Khấu Tuyết Giao nghiêm túc nói: “Ta tông trọng di nguyện cuối cùng của lão nhân gia.”
“Tông chủ không còn, làm sao thu đồ đệ được?”
“Chúng ta có thể thay mặt tông chủ thu người đồ đệ này, cũng có thể toàn lễ sư.”
“Y đang là Quán Quân Hầu, sao có thể đồng ý đến Huyết Hà Tông chúng ta?”
“Bây giờ không giống ngày xưa, di chí của Hoắc tông chủ ở nơi này, hy vọng y tiếp chưởng tông môn. Ta tin rằng y sẽ suy nghĩ kỹ càng.”
Bành Sùng Giản trầm mặc.
Khương Vọng đều sửng sốt!
Hắn thật không ngờ lại có sự thay đổi như vậy phát sinh.
Cho dù Huyết Hà Tông có suy tàn như thế nào, nó vẫn là một trong những đại tông trong thiên hạ. Ngay cả khi tông chủ chết trận, trưởng lão bị bắt, thì ít nhất vẫn còn bốn vị Chân Nhân tồn tại, đặt ở đâu cũng có thể làm nổi danh thế lực.
Một tông môn chịu trách nhiệm trấn áp Họa Thủy, có tích lũy trong một thời gian dài đằng đẵng, chính là uyên thâm như biển, không thể khinh thường.
Bây giờ là nói, Trọng Huyền Tuân có cơ hội tiếp quản tất cả những thứ này mà không cần làm gì?
Không thể tránh khỏi tạo cho người ta cảm giác gần như hoang đường.
Nguyễn Tù bên cạnh tất nhiên không nghĩ đơn giản như Khương Vọng, nhưng cũng không thể che giấu được sự kinh ngạc. Y đoán rằng có lẽ đây là sự bất đồng trong nội bộ Huyết Hà Tông, phe phái do Khấu Tuyết Giao đại diện muốn tìm một thế lực mạnh mẽ làm chỗ dựa sau cái chết của Hoắc Sĩ Cập... Nhưng điều đó không có nghĩa lý gì, Trần Phác không phải đã bày tỏ thái độ sẽ bảo hộ Huyết Hà Tông hay sao?
Hay là Nam Hạ Tổng Đốc phủ muốn lấy lại quận Cẩm An, khiến cho Huyết Hà Tông đã mất đi Hoắc Sĩ Cập ý thức được sự nguy hiểm, nên quyết định dựa vào Tề quốc trước thời hạn?
Sự cố này tất nhiên là nằm ngoài dự kiến, nhưng khi Khấu Tuyết Giao thực sự bắt đầu thúc đẩy vấn đề này, thì có quá nhiều khả năng đằng sau nó. Vốn là lần Họa Thủy sinh biến lần này, đã bao phủ quá nhiều sương mù, khiến cho người ta cảm thấy khó hiểu.
Sự tán thưởng của Hoắc Sĩ Cập với Trọng Huyền Tuân từ trước đến nay vẫn vậy, rất nhiều người đều biết điều đó. Nhưng bây giờ Hoắc Sĩ Cập đã chết rồi, Khấu Tuyết Giao vẫn muốn nghênh đón Trọng Huyền Tuân nhập tông, lại còn dùng vị chí tông chủ Huyết Tông để nghênh đón. Điều này khiến người ta cảm thấy hơi khó hiểu.
Trong tình huống Hoắc Sĩ Cập đã qua đời, Huyết Hà Tông gần như không thể duy trì sự tự chủ sau khi nghênh đón Trọng Huyền Tuân tới. Chẳng lẽ Khấu Tuyết Giao không biết rõ điểm này hay sao?
Nàng ta chỉ đơn thuần là trung thành với Hoắc Sĩ Cập, tôn trọng cái gọi là di nguyện cuối cùng của cựu tông chủ, hay còn có mưu đồ gì khác?
Ngay cả khi Nguyễn Tù là chiêm tinh đại tông sư, cũng khó có thể tính được sự biến hóa của lòng người, nhất là trong tình huống không có bất kỳ thông tin tình báo nào, nhất thời khiến y cảm thấy mê mang.
Thấy sư phụ của mình không nói nữa, Du Hiếu Thần vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Trọng Huyền Tuân kia trước đây thậm chí còn không phải là người của Huyết Hà Tông ta, hiện tại lại muốn dùng vị trí tông chủ để đối đãi? Chí vị của đại tông vạn năm, há có thể coi là trò đùa như vậy!”
“Cái gì được gọi là trò đùa?” Khấu Tuyết Giao hỏi hắn ta: “Di nguyện của Hoắc tông chủ là trò đùa, hay là sự tôn trọng của chúng ta đối với Hoắc tông chủ là trò đùa?”