Chương 3071: Như Trăng Trong Nước Không Thể Với Tới (1)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Vị nhị công tử của Dịch Tinh Thần đại phu này, đúng là không biết lạ lẫm là gì.
Kể từ khi hắn ta bị một người bí ẩn được cho là tàn dư của Khô Vinh Việnbuộc phải sao chép ‘A Hàm Kinh’, thái độ của hắn ta đối với Khương Vọng bỗng trở nên vô cùng thân thiết. Hắn ta thường nói với mọi người rằng hắn ta cũng là huynh trưởng của Thập Tứ, Khương Vọng cũng là huynh trưởng của Thập Tứ, bốn bỏ lên năm, hắn ta với Võ An Hầu chính là huynh đệ ruột thịt.
Lúc này, Dịch Hoài Vịnh tình cờ đi ngang qua, nghe vậy lập tức quở trách: “Nói càn cái gì! Cái miệng rách này của ngươi, sớm muộn cũng bị người khác xé ra!”
Dịch Hoài Mẫn trợn trắng mắt, nghiêng đầu sang chỗ khác, nhưng vẫn đàng hoàng chắp tay: “Nhất thời sơ ý, huynh trưởng dạy rất đúng. Ta sẽ không nói nữa.”
Đợi đến khi Dịch Hoài Vịnh với biểu tình nghiêm túc rời đi,
Hắn ta lại khịt mũi trước mặt Khương Vọng một cái: “Nếu không phải hắn ta thích tố cáo bậy với phụ thân ta, ta há lại sợ Dịch lão đại hắn ta sao?”
Hắn ta hạ thấp thanh âm, dùng sức thuyết phục: “Giúp huynh đệ xả tức thế nào, về sau ngươi cũng chùm bao bố trói Dịch lão địa lại, buộc hắn ta phải sai một bộ ‘Kim Cương Kinh’, thế nào?”
“Không không, thế không được, hắn ta không để ý việc chép kinh văn đâu, nói không chừng còn hăng hái nữa ấy, không thì ép hắn ta khiêu vũ đi, thế nào?”
Càng nói, hắn ta càng trở nên phấn khích: “Cứ nhảy bài ‘Ô Dạ Đề’ mà Ôn Ngọc Thủy Tạ mới phát hành đi, đảm bảo thích hợp!”
“Gì mà trói hắn ta lại, gì mà Ôn Ngọc Thủy Tạ, ta không hiểu ngươi đang nói gì cả.” Khương Vọng liếc nhìn người này một cái, liền chắp tay rời đi.
Khương mỗ ta, đừng nói là trong lòng có sơn xuyên chi hiểm, ngực có thành phủ chi thâm, thì cũng đã kinh qua bao nhiêu trận chiến, thấy nhiều biết nhiều, sao có thể mắc lừa tên tiểu tử nhà ngươi.
Hai huynh đệ Dịch gia có tính cách hoàn toàn trái ngược nhau. Một người cổ hủ, một người gian xảo.
Dịch Tinh Thần là một nhân vật phong lưu, khi còn trẻ, ông ta chính là một thiên kiêu tiếng tăm lừng lẫy cùng với Lý Chính Thư, thuận buồm xuôi gió cho đến tận bây giờ, đã liệt danh ở Chính Sự Đường, trở thành nhân vật cấp cao nhất ở Tề quốc.
Hai người nhi tử của ông ta lại chỉ ở mức trung bình, rất nhiều người đều thấy tiếc cho ông ta.
Nhưng Khương Vọng cảm thấy, hai huynh đệ Dịch gia đều là người rất không tồi.
Đương nhiên, có tới có lui, Dịch Hoài Mẫn mốn dùng loại mánh khóe nhỏ này để xác định “nghi phạm”, và một người đã kinh qua bao nhiêu sóng gió như Khương hầu gia hắn, tất nhiên không thể nào bị mắc lừa được.
Hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ thừa nhận rằng tàn dư của Khô Vinh Viện có liên quan đến hắn.
Nói đùa. Ai chẳng biết Khương mỗ hắn phân biệt rõ ràng với Phật tông cơ chứ?
Khổ Giác đại sư vừa khóc vừa kêu muốn hắn quy y, mà hắn còn không đi.
Hơn nữa, Phủ Tuần Kiểm Đô Thành bên kia đã điều tra rồi. Khương lão gia hắn là trong sạch!
Suy đoán ác ý của Dịch Hoài Mẫn, đúng là đáng ghét!
Còn việc Bảo Trọng Thanh cố ý đưa thê tử tới cúng tế, bây giờ hắn mới mò ra chút mùi vị.
Vị Sóc Phương Bá thế tử này, rõ ràng là không hài lòng với việc chỉ tồn tại như Bá gia thế tử, mà muốn tiếp quản ngọn đại kỳ của Bảo thị trong nhiều lĩnh vực, mở rộng sức ảnh hưởng của chính mình.
Chuyến đi đến Bác Vọng Hầu phủ lần này, chính là một lời cảnh tỉnh với nội bộ của Bảo thị, với ngoại giới, và với gia đình mẹ đẻ bên thê tử y...
Bảo thị và Trọng Huyền thị tương tranh nhiều năm.
Bây giờ Trọng Huyền Tuân đã là quân công hầu gia, Trọng Huyền Thắng cũng sắp sửa tiếp nhận tước vị, y thân là bá gia thế tử đồng bối luận giao, lại sắp lên chức phụ thân, nên có nhiều trách nhiệm hơn là điều hợp lý.
Nếu như Khương Vọng đoán không sai, thì dù sắp tới Tề quốc có xảy ra biến cố lớn gì, vị mặt rỗ huynh này chắc chắn sẽ can thiệp vào, để thể hiện sự tồn tại của bản thân.
Nhưng dù sao đây cũng là chuyện gia đình của Bảo thị, không liên quan gì đến Khương Vọng hắn.
Sau khi Bảo Trọng Thanh rời đi không lâu, Cao Triết đại biểu cho Tĩnh Hải Cao thị tới.
Mặc dù cả Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng đều không thể hòa thuận với người này, nhưng sau cùng thì mối quan hệ giữa Trọng Huyền gia và Cao gia vẫn còn đang được duy trì.
Hơn nữa, bây giờ Trọng Huyền Thắng đã là người đứng đầu Trọng Huyền gia, vì vậy không thể lấy tuổi trẻ của mình làm cái cớ nữa, rất nhiều chuyện không thể chỉ dựa vào sở thích và không thích của bản thân.
Khi Cao Triết tới bái tế, chỉ có thể nghênh đón, không có đạo lý đuổi đi.
Khương Vọng vì thế đành miễn cưỡng khách sáo một hồi.
Bình thường hắn cực kỳ không thích mấy nghi thức nghênh đón đưa tiễn này. Trong “bát khổ” mà Phật tông đề cập, có một khổ chính là “oán tăng hội”, ám chỉ nỗi khổ phải ở chung một chỗ với người mình ghét.
Từ trước đến nay hắn luôn yêu hận rõ ràng, hợp thì tới, không hợp ắt đi. Nhưng cùng việc địa vị càng ngày càng cao, con người càng trưởng thành, thì ngược lại lại không thể như lúc ban đầu tự do tùy tính như vậy. Con người càng đắm mình trong hồng trần, càng có nhiều thứ phải băn khoăn.
Giống như quan đạo đi tới cuối cùng muốn siêu thoát, thì một trong những điều kiện, chính là thoát khỏi những vướng mắc đó.
Đương nhiên, nếu như đặt ở Võ An Hầu phủ của chính hắn, thì hắn động cũng không động cứ bế quan tu hành, không trả lời ai cả, cũng không ai có thể khiêu chiến hắn. Nhưng hôm nay hắn tới để giúp Trọng Huyền gia tiếp đón quan khách, nên chỉ có thể kiềm chế.
Nhân mạch của Trọng Huyền thị đỉnh cấp hào môn, đúng là không hề tầm thường. Lão gia tử cả đời chinh chiến, có vô số bộ hạ cũ dưới quyền. Mặc dù tang lễ lần này đã được làm vô cùng khiêm tốn, nhưng người tới cúng tế vẫn nối liền không dứt, và không ai trong số họ có địa vị bình thường.
Trong ba ngày lưu quan, Khương Vọng chỉ cảm thấy mình gần như đã gặp hết tất cả nhân vật có mặt mũi ở Tề quốc một lần.
Đợi đến khi Trọng Huyền Thắng dời quan về Trọng Huyền thị tộc địa hạ táng, hắn cũng không đi theo nữa, chỉ có Thập Tứ cùng đồng hành với Trọng Huyền Thắng——những người bên ngoài Trọng Huyền thị không được phép đến Trọng Huyền thị tộc địa vào lúc này.