Chương 3072: Như Trăng Trong Nước Không Thể Với Tới (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Theo quy củ cũ, Trọng Huyền Thắng trước tiên phải kế thừa vị trí gia chủ của tộc địa Trọng Huyền thị dưới sự chứng kiến của các gia lão. Sau đó trở lại Lâm Truy, lại lấy tước danhc. Đây cũng là nguyên nhân vì sao các gia lão của Trọng Huyền gia có địa vị cao, ít nhúng tay vào việc chính sự, là sự tồn tại nền tảng của gia tộc.
Lão gia tử lúc còn sống đã an bài thỏa đáng, lại có Trọng Huyền Trử Lương đi cùng, chắc hẳn sẽ không có gợn sóng gì.
Điều khiến Khương Vọng cảm thấy ngạc nhiên chính là, Trọng Huyền Tuân cũng không đi tộc địa của Trọng Huyền thị.
Trong Bác Vọng Hầu phủ đã không còn dư lại mấy người, hai vị quân công hầu gia đương thời trẻ tuổi nhất của Tề quốc đã có một cuộc trò chuyện hiếm hoi.
Khi đó, Khương Vọng đang ở trong viện tử, nơi mà hắn đã bồi Trọng Huyền Thắng ngồi suốt cả đêm. Trong viện tử có một hồ nước nhỏ, trong hồ nước có một tòa lương đình, nối liền với bờ bằng một cây cầu đá.
Khương Vọng đứng trên cầu đá, lặng lẽ nhìn bóng nước, nhớ tới một số chuyện đã lâu trong quá khứ.
Trọng Huyền Tuân cũng đi tới.
“Sao ngươi không đi quận Thu Dương?” Khương Vọng hoàn hồn, lên tiếng hỏi.
Trên trán Trọng Huyền Tuân vẫn đang thắt hiếu đai, khiến tóc trên trán trở nên ngay ngắn, như muốn xóa đi sương mù mịt mờ, khiến lông mày và ánh mắt như núi xa của y trở nên rõ ràng hơn.
Dù là trong khoảng thời gian thương cảm như vậy, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy đồi núi xanh tươi rực rỡ.
“Trong tộc địa... có rất nhiều người ủng hộ ta.” Y bình tĩnh nói: “Không cần thiết phải để cho vị béo đệ đệ của ta nghĩ tới mấy thứ này, cũng không cần thiết khiến mấy người không nên suy nghĩ nhiều suy nghĩ nhiều.”
Cái này chính là lời thực lòng, không có chút ý khoe khoang nào.
Trong một thời gian rất dài, y chính là ứng cử viên duy nhất cho vị trí gia chủ của Trọng Huyền thị.
Nhìn về mấy năm trước, Trọng Huyền Thắng còn đang bị từ chối khắp mọi nơi.
Bây giờ nghĩ lại, nó thực sự giống như một giấc mơ.
Khương Vọng trầm mặc.
Trọng Huyền Tuân cũng nhìn xuống mặt nước , lại nói: “Vả lại, đây là chuyện của Bác Vọng Hầu mới nhậm chức.”
Hồ nước trong suốt, phản chiếu hai bóng người mặc đồ tang. Trong làn sóng nước lấp lánh trong suốt, mỗi người đều có phong tư của riêng mình, mỗi người cũng có tâm tình cô đơn của chính mình.
Khương Vọng có lẽ đã biết. Từ nay về sau, Quan Quân Hầu phủ và Bác Vọng Hầu phủ, chính thức tách ra rồi.
Lão gia tử đã qua đời, đây vốn là một chuyện vô cùng bình thường.
Hơn nữa, phân rõ ràng càng sớm càng tốt, nếu không sẽ như Trọng Huyền Tuân nói, chung quy sẽ có vài người sẽ ‘suy nghĩ nhiều’.
Không còn cách nào khác, Trọng Huyền Tuân y quá ưu tú, tự nhiên chính là một con thuyền lớn. Cho dù không làm gì cả, thì cũng có rất nhiều người muốn chen chân lên.
Khương Vọng hỏi: “Nghe nói ngươi đã cự tuyệt lời thỉnh cầu của Huyết Hà tông?”
Hắn đã nghe chuyện này ở Nam Cương rồi, chẳng qua không biết chi tiết cụ thể thế nào. Chuyện Ban Sơn Chân Nhân Bành Sùng Giản đã chính thức kế nhiệm vị trí tông chủ Huyết Hà tông cũng không phải tin tức bí mật gì.
Liên qua đến thái độ của Tề đình sau này, y vì để không bị liên lụy vào trong đó nữa, bị đông chỉ tây phái, hoàn toàn không để tâm tới. Bế môn tu hành ở lão sơn biệt phủ tuyệt không phải chỉ là tìm cớ, mà thực sự không hỏi chuyện tục nhân.
Đối mặt với vấn đề này, Trọng Huyền Tuân chỉ thấp giọng nói: “Đường tắt chỉ dành cho những người không đủ tài năng. Ta có cả một đại đạo để đi thẳng, cần gì phải đi đường vòng?”
Khương Vọng nhớ lại những điều tai nghe mắt thấy ở Huyết Hà tông, như có điều suy nghĩ hỏi: “Đây là cách ngươi trả lời lại Khấu Chân Nhân hay sao?”
Trọng Huyền Tuân đáo: “Còn trực tiếp hơn một chút.”
“Trả lời thế nào vậy?” Khương Vọng rất có hứng thú hỏi.
Vạt áo của Trọng Huyền Tuân khẽ lay động trong gió, y chỉ nói: “Không có hứng thú.”
Khương Vọng tán thành gật đầu: “Đúng là rất có phong cách của Quan Quân Hầu.”
“Ta nghe nói ngươi hoành hành bá đạo ở Kiếm Các, tuyên bố ba tháng sau sẽ san bằng Thiên Mục Phong.” Trọng Huyền Tuân bình tĩnh nói: “Cũng rất có phong cách của Võ An Hầu.”
Ai lắm mồm lắm miệng vậy?
Nhất định là cái tên Du Hiếu Thần kia rồi, sau này nhất định không thể bỏ qua cho hắn ta được! Đương nhiên, cũng có thể là Tư Không Cảnh Tiêu, cũng không thể bỏ qua cho tên này được.
Chắc không phải là Nguyễn Chân Quân hay Tư Chân Quân chứ? Diễn Đạo cường giả không thể nào nhàm chán như vậy được.
“Phải ha.” Khương Vọng cười khan hai tiếng: “Chuyện bên này cũng xong rồi, ta đi về trước, lần sau có thời gian rảnh rỗi lại nói.”
Vừa nói vừa đi ra ngoài.
“Không tiễn.” Trọng Huyền Tuân vẫn nhìn hồ nước, không quay đầu lại.
Tiếng bước chân của Võ An Hầu xa dần.
Giống như nhiều người và nhiều vật đã ra đi, thực sự rất bình tĩnh, không có chút gợn sóng gì.
Y rất quen thuộc với viện tử này.
Thông thường vào thời điểm ánh mặt trời vừa đủ, lão gia tử sẽ ngồi trên ghế tựa đó, lười biếng nằm phơi nắng. Lão cha của y sẽ dọn một cái ghế xếp nhỏ ngồi bên cạnh, ân cần bưng trà rót nước, bóp vai đấm chân.
Đề tài của lão cha luôn xoay quanh vị trí gia chủ. Ba câu không rời chủ đề quyền thừa kế, không ngừng thúc giục lão gia tử thoái vị nhường chức cho người xứng đáng. Người xứng đáng ở đây đương nhiên chính là nhi tử của ông ta, trưởng tôn Trọng Huyền thị. Nói lão gia tử chọn một trong số họ, kiểu gì cũng không sai.
Bình thường lão gia tử sẽ vừa la mắng vừa đạp ông ta.
Còn Trọng Huyền Tuân y, thường sẽ ngồi trên bậc đá nối liền cây cầu nhỏ với bờ, yên lặng đọc một cuốn nhàn thư, rất ít khi can thiệp vào chủ đề của đôi phụ tử kia.
Đã từng là một khoảng thời gian bình thường như vậy.
Giờ nghĩ lại, lại như trăng trong nước không thể với tới.
“Haizz.”
Trọng Huyền Tuân một mình trong viện tử này, trên cây cầu đá này, khẽ thở dài khe khẽ.
Y rất ít khi than thở.
Giống như nhiều lần ngắm lá rụng, chưa bao giờ cảm thấy ưu thương.
An tĩnh nghe rất nhiều bài hát, nhưng chưa bao giờ cảm thấy xúc động.
Nhưng một hôm, trong một buổi chiều bình thường như thế, chợt nghĩ tới quá nhiều thứ đã qua.
Vì thế một làn thu thủy, cũng khiến cho người ta cảm thấy phiền muộn đến thế.
...