Chương 3073: Như Trăng Trong Nước Không Thể Với Tới (3)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đi xuống cầu đá, rồi lại đi lên cầu đá.
Đi đi lại lại trên bậc đá nhiều lần mới rốt cuộc rời đi mà không quay đầu nhìn lại.
Trọng Huyền Tuân rời viện tử, đi tới bên ngoài căn phòng nơi lão cha y nghỉ ngơi, suy nghĩ một lúc rồi đẩy cửa bước vào.
Trọng Huyền đại gia đang nằm ngửa trên giường dao bộ, mắt mở trừng trừng, thẫn thờ nhìn chằm chằm vào đỉnh trướng.
“Gia gia đã được đưa đến tộc địa an táng, tang lễ kết thúc.” Trọng Huyền Tuân đến gần bên giường, nhẹ giọng nói.
Trọng Huyền Minh Quang ừ một tiếng. Uể oải.
“Đi thôi.” Trọng Huyền Tuân nói.
Trọng Huyền Minh Quang nhãn cầu chuyển động: “Đi đâu?”
“Không phải ngài có nhà riêng hay sao?” Trọng Huyền Tuân nói: “Đến chỗ của ta cũng được.”
Trọng Huyền Minh Quang nhắm mắt lại: “Đây là chính nhà của ta, ta khi còn bé đã sống ở đây... Ta đã từng sống ở đây rất nhiều năm.”
“Được rồi được rồi.” Trọng Huyền Tuân nói: “Ta sẽ giúp ngài mua hết mấy viện tử lân cận phía đông, cho ngài đả thông hết. Rồi mời Từ đại tượng xuất thủ thiết kế, ngài biết Từ đại tượng không? Thiên Hương Vân Các chính là tác phẩm của ông ta. Ta sẽ phụ trách tất cả chi phí, đảm bảo khiến cho căn nhà kia của ngài trở thành hào trạch đệ nhất ở thành bắc.”
“Không phải chuyện nhà!” Trọng Huyền Minh Quang ngồi dậy, vừa tìm giày vừa lầm bầm: “Chủ yếu là do ta không quen thôi.”
Trọng Huyền Tuân nửa ngồi xổm xuống, vừa giúp ông ta đi giày vừa nói: “Tiểu Béo nói, hắn ta sẽ giữ lại phòng ở lúc trước của ngài lại. Ngài có thể về sống bất cứ khi nào ngài muốn, ở bao lâu cũng được. Nhưng mà ta nghĩ, phụ thân là nhân vật thế nào cơ chứ, bình sinh cực kỳ được coi trọng, làm sao có thể nương tựa nhà điệt nhi sau khi phân gia được?”
“Chính xác.” Trọng Huyền Minh Quang dùng sức gật đầu, còn xùy một tiếng nói: "Ta đường đường là Trọng Huyền hiền trưởng, làm ăn không biết tốt tới mức nào, còn thiếu nhà ở hay sao? Một tiểu béo điệt nhi nho nhỏ, thật nực cười. Hắn ta quá bận tâm rồi!”
Lúc này, đôi giày ống đã được xỏ xong, Trọng Huyền Tuân đưa tay ra dấu mời.
Ông ta liền đứng dậy, nhưng vì đứng dậy quá mạnh, nhất thời hoa mắt, lắc lư một chút, rồi lại ngã ngồi trở lại.
Khí lực trên mặt lập tức biến mất, ông ta buồn bã nhìn Trọng Huyền Tuân: “Ta già rồi sao?”
Trọng Huyền Tuân nghiêm túc đánh giá ông ta: “Phụ thân vẫn còn rất anh tuấn.”
Trọng Huyền Minh Quang hơi rũ mi: “Phụ thân về sau không còn phụ thân nữa rồi.”
Trọng Huyền Tuân nói: “Thứ gắn liền cả đời với gia gia, chỉ có gia tộc. Béo đệ đệ đó của con chung quy vẫn có chút bản lĩnh, sẽ không bôi nhọ cái tên Trọng Huyền gia.”
Giọng của y rất bình tĩnh, tự nhiên có lực lượng vuốt phẳng cảm xúc.
“Cũng chỉ có chút tiểu thông minh mà thôi.” Trọng Huyền Minh Quang hừ một tiếng: “Đừng nói là so với ta, đến cả so với ngươi còn kém, ta thực lo lắng cho tương lai của gia tộc!”
“Vâng, vâng, vâng.” Trọng Huyền Tuân phụ họa đáp: “Nhưng nếu ván đã đóng thuyền rồi, thì phụ thân cứ nể mặt nhi tử, không tính toán với hắn ta nữa.”
Trọng Huyền Minh Quang lườm y một cái: “Ta há phải tính toán với một tiểu bối cơ chứ? Chẳng lẽ cha của ngươi lại là một người tuy có cái túi da đẹp đẽ nhưng lòng dạ lại hẹp hòi thế sao?”
Ngừng lại một chút, ông ta lại hỏi: “Nhưng ngươi nói đi…gia gia của ngươi có thể an tâm sao?”
Trọng Huyền Tuân giọng điệu nghiêm túc nói: “Tiểu béo chỉ kém chút võ lực mà thôi, ta đã dạy dỗ hắn ta tận tình ba tháng. Gia gia cũng biết.”
Trọng Huyền Minh Quang có chút buồn bã nói: "Chỉ sợ ngươi dạy không tốt, còn nó thì lại quá ngu xuẩn.”
Trọng Huyền Tuân bất đắc dĩ nói: “Vậy sau này có thời gian rảnh, ngài tự mình dạy dỗ hắn ta một chút đi.”
“Bỏ đi, bỏ đi.” Trọng Huyền Minh Quang khoát khoát tay: “Ta cũng nghĩ thông rồi, con cháu tự có phúc khí của con cháu. Khi gia gia ngươi còn sống. ..”
Nói đến đây, ông ta đột nhiên dừng lại, như nghĩ tới điều gì, thở dài một hơi.
Trọng Huyền Tuân khó hiểu: “Ngài đây là?”
Trọng Huyền Minh Quang im lặng không nói.
“Ngài có chuyện gì cứ nói thẳng đi.” Trọng Huyền Tuân nói.
Trọng Huyền Minh Quang chăm chăm nhìn y: “Cha ta mất rồi, sau này cha ngươi cũng sẽ không còn nữa.”
Trọng Huyền Tuân nghe như bản thân bị mắng một trận, nhất thời không nói lời nào.
“Cha là đang suy nghĩ.” Trọng Huyền Minh Quang thở dài nói: “Sau này cha đi rồi, trên đời chỉ có một mình ngươi cô độc đáng thương, phải làm sao đây?”
“Cái này thì dễ thôi.” Trọng Huyền Tuân đáp: “Ngài chỉ cần tu luyện đến cảnh giới Thần Lâm Cảnh, thọ hạn sẽ đạt tới năm trăm mười tám tuổi, ngày tháng còn dài.”
Trọng Huyền Minh Quang oán hận liếc y một cái, một lúc sau mới nói: “Không phải phụ thân không thể tu luyện, chỉ là chí ta không ở chỗ này.”
“Mấy ngày trước, nửa đêm nhìn thấy ngài ở nơi đó tu luyện một mình, ta còn tưởng ý chí của ngài đã tràn ngập cả cõi lòng cơ.” Trọng Huyền Tuân nói.
“Không phải là do gia gia của ngươi đi rồi, ta mới quyết tâm cố gắng thành công một chút, để cho ông ta an tâm mà đi.... Kết quả ngươi cũng đã thấy, ông trời ghen ghét nhân tài, lão thiên không dám cho ta công thành. Hơn nữa, loại chuyện như tu hành này, không thể quá gấp gáp, cần phải xem duyên phận cả. Có người cả đời khổ tu, nhưng thành tựu chỉ ở mức tầm thường. Cũng có nhà hiền triết bạc đầu vẫn cầu học hỏi, thì lại có thể một bước Diễn Đạo. Cha ngươi kém ở nơi nào cơ chứ? Sang năm cha ngươi sẽ bắt đầu đọc sách, cũng chưa chắc đã không thành. Ngươi vẫn còn nhỏ, không thể hiểu hết đạo lý trong này, chờ sau này có thời gian rảnh, ta lại nói với ngươi sau”
Trọng Huyền Minh Quang nói liên tục, sau đó vỗ bắp đùi một cái: “Cha chủ yếu lo lắng…”
Ông ta trộm liếc nhìn vẻ mặt của Trọng Huyền Tuân một cái, ám chỉ rất rõ ràng: “Sau này ngươi già rồi, ai sẽ chăm sóc ngươi đây?”
Trọng Huyền Tuân bình tĩnh nói: “Ngài lo lắng quá nhiều rồi. Ta là tu sĩ Thần Lâm, đến chết mới già. Hơn nữa, ta Động Chân không có vấn đề, ít nhất cũng có thể sống tới một ngàn hai trăm chín mươi sáu tuổi.”
“À, vậy thì không sao.” Minh Quang đại gia đứng dậy rời đi.