Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3074 - Chương 3074 - Bặt Vô Âm Tín (1)

Chương 3074 - Bặt Vô Âm Tín (1)
Chương 3074 - Bặt Vô Âm Tín (1)

Chương 3074: Bặt Vô Âm Tín (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Có hàng trăm loại người khác nhau trên thế giới này.

Có người cầm lên được thì buông xuống được, có người không cầm lên được, nhưng cũng buông xuống được.

Minh Quang đại gia là loại người thứ hai.

Tóm lại, đôi khi sẽ bộc phát vài ý nghĩ kỳ quái, rồi đi làm cái gì đó, cố gắng nỗ lực một chút. Nhưng một khi không có kết quả là quên ngay.

Khương Vọng đương nhiên là đi theo cảm quan của Trọng Huyền Thắng, trường kỳ nhìn Minh Quang đại gia vô cùng thuận mắt. Vì nếu không có ông ta, thì Đức Thịnh Thương Hội có thể phát triển nhanh như vậy được sao?

Dùng lời của Trọng Huyền Thắng để nói thì, uống nước sao có thể quên người đào giếng đây.

Trong phủ Võ An Hầu, Khương Vọng đang đốc thúc Chử Yêu luyện quyền.

Gần đây hắn vẫn đang do dự một chuyện, đó chính là có nên mang An An về Tề quốc hay không.

Không có nghĩa là để Khương An An thoát ly khỏi Lăng Tiêu Các.

Hắn sớm đã không còn ý tưởng đó từ lâu rồi.

Khương An An ở Lăng Tiêu Các đã bốn năm, đối với Lăng Tiêu Các có tình cảm rất sâu nặng, không phải nói cứ thoát ly là thoát ly. Hơn nữa, việc tu hành của cô bé đã được thiết lập trong hệ thống của Lăng Tiêu Các ngay từ đầu, dưới sự hướng dẫn của Đương Thế Chân Nhân Diệp Lăng Tiêu. Bây giờ mà thay đổi, đồng nghĩa với việc tất cả các khổ công trước đây đều trở thành lãng phí.

Hơn nữa, cho dù hắn có dùng bao nhiêu ân huệ, cho dù hắn có mời một vị sư phụ lợi hại đến cỡ nào cho Khương An An, thì cũng khó có thể thể tốt hơn Diệp Lăng Tiêu hiện tại đối với Khương An An.

Hắn rất biết ơn Lăng Tiêu Các đã chăm sóc cho An An, hắn cũng rất yên tâm về cuộc sống của An An ở Lăng Tiêu Các.

Cho nên điều hắn do dự là... bây giờ có nên để Khương An An cùng hắn chia sẻ vinh quang, chia sẻ thành quả mà hắn khổ cực phấn đấu có được, chia sẻ tất cả những gì hắn có được ngày hôm nay hay không.

Hắn có muốn để cho cả thiên hạ biết rằng Đại Tề Võ An Hầu Khương Vọng, có một thân muội muội coi như sinh mạng, trân quý như báu vật, cô bé tên là Khương An An hay không?

Hắn rất nguyện ý làm như vậy, hắn rất muốn chia sẻ với muội muội của mình.

Bất cứ khi nào đạt được một điều gì đó, hắn đều muốn nhìn thấy ánh mắt sùng bái của muội muội mình.

Nhưng hắng không biết, hắn có thể làm như thế hay không.

Bây giờ hắn đã có thể yên tâm để muội muội mình đi dạo dưới ánh mặt trời, và an tâm bản thân có thể hoàn toàn bảo vệ muội muội chu toàn hay không?

Hắn vĩnh viễn cũng không thể quên được tất cả nỗi sợ hãi, sự thống khổ mà hắn phải trải qua vào ngày mà thành Phong Lâm bị vùi lấp hôm đó,

Loại đau khổ này, khiến hắn đến nay vẫn sợ hãi mất đi.

Ngay cả bây giờ khi đã trở thành công quân hầu trẻ tuổi nhất Tề quốc, hắn vẫn có một cảm giác thiếu an toàn đối với người quan trọng nhất của mình.

“Sư phụ! Ngài đang nghĩ gì vậy?”

Chử Yêu mặc một bộ bì giáp y màu đen, đang luyện quyền, chạy đi chạy lại như một con chạch đen.

Loại bì giáp y này được một nghệ nhân xuất sắc định chế riêng, cân nhắc kỹ lưỡng về thể chất của Chử Yêu, để thằng bé có thể luyện tập đến mức cực kỳ mệt mỏi mà không bị tổn thương cơ thể.

Thằng bé đang chạy tới chạy lui, đột nhiên chạy tới trước mặt Khương Vọng, ngước đầu tò mò hỏi.

Khi đó, Khương Vọng đang chắp tay sau lưng nhìn mặt trời lặn ở phía tây, thần quang sáng mờ chiếu sáng trong đôi mắt hắn. Đôi mắt và lông mày thanh triệt sơ lãng, trong ôn hòa lại không thiếu sự sắc sảo, trong lãnh đạm lại có uy nghiêm.

“À, ta đang nghĩ tới đại sư huynh của ngươi.” Hắn nói như vậy.

“Hắn ta là người như thế nào?” Chử Yêu hứng thú bừng bừng hỏi.

“Hắn ta là một đồ đệ rất có tư cách. Giống như bộ quyền mà ta đang dạy ngươi này, hắn ta mà chưa luyện được một trăm lần, thì sẽ không nói nhảm với ta.” Khương Vọng sâu kín trả lời.

Chử Yêu lại yên lặng vung nắm đấm, dậm chân tại chỗ, xoay người lại xoay người rời đi.

Nói về Đường Đôn.

Ban đầu thật ra thì cũng không thể coi là đệ tử của hắn.

Dù sao thì bản thân Khương Vọng khi đó cũng rất yếu ớt. Hơn nữa, tuổi tác Đường Đôn cũng đã lớn, hắn chỉ cảm thấy người này chất phác thật thà, nên mới đáp ứng chỉ điểm một chút võ nghệ, giúp hắn ta chuẩn bị cho cuộc khảo thí ngoại môn của đạo viện thành Phong Lâm.

Sau đó, Khương An An cứ một câu lại một câu gọi sư đệ Đường Đôn, Đường Đôn cũng cứ một câu lại một câu gọi sư tỷ An An, mỗi ngày đều đưa đón Khương An An đi học.

Cứ như thế mơ mơ hồ hồ mà đồng ý.

Mặc dù Đường Đôn có tư chất bình thường, xuất thân cũng tầm thường, cũng không có văn hóa gì. Nhưng sau khi sống chung với hắn ta một thời gian dài, liền có thể cảm thấy rằng đây là một người có trái tim rất thuần khiết.

Đơn giản nhưng không ngu ngốc, thực tế và vô cùng tỉnh táo.

Có những lý tưởng không cao cả của riêng mình, cũng sẵn sàng nỗ lực không ngừng vì chúng.

Hắn ta chỉ muốn trau dồi một số kỹ năng, đợi ‘đến lúc lợi hại như Khương tiên sinh’, sẽ quay Đường Xá trấn làm bộ khoái, chân chính bảo vệ sự bình yên của Đường Xá trấn, để thảm án yêu nhân diệt môn sẽ không bao giờ xảy ra nữa.

Hắn ta không hiểu, những thảm họa trên thế giới này luôn thay đổi liên tục, những người cao cao tại thượng kia thì không bao giờ quan tâm đến cuộc sống của những con kiến hôi. Những kẻ đầy tham vọng ánh mắt xám ngắt, thì lại có thể dễ dàng sử dụng mạng sống của con người như một món tiền đặt cuộc. Ngay cả khi hắn ta thực sự học được bản lãnh từ đạo quán thành Phong Lâm, thì khi gặp những mối nguy hiểm lớn hơn, bản thân hắn ta cũng chỉ như hạt bụi mà thôi

Hắn ta không nghĩ xa được như vậy.

Bản thân hắn ta cũng thực sự như hạt bụi rơi xuống rồi.

Sau đó, toàn bộ khu vực thành Phong Lâm cũng bị vùi lấp, và Đường Xá trấn mà hắn ta tâm tâm niệm niệm muốn bảo vệ, tất nhiên cũng nằm trong số đó.

Vào ngày mà thành Phong Lâm xảy ra chuyện, hắn ta vừa hay ở cùng một chỗ với Khương Vọng.

Lúc đó bọn họ đang lên kế hoạch tụ tập bằng hữu, tìm một quán cực tốt, náo nhiệt một chút vào đầu năm mới.

Một khắc sau, mặt đất nứt ra, thành trì bị vùi lấp.

Giữa những khe nứt trên mặt đất, bên trên dung nham đang cuồn cuộn chảy, thứ hắn ta nghĩ tời là “An An sư tỷ”. Hắn ta nói Khương Vọng đi cứu Khương An An.

Bình Luận (0)
Comment