Chương 3079: Thu nhật đích duyên cố (3)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Vọng cũng không phải là bắt buộc Trịnh Thương Minh phải thăm dò vào trong bóng tối kinh khủng kia, mà chỉ là sau ba ngày chờ đợi hắn đã hiểu rõ, thứ Trịnh Thương Minh có thể làm chỉ là những thứ này.
Quả thật, việc Lâm Hữu Tà mất tích chưa chắc có liên quan đến đương kim hoàng hậu, cho tới giờ, không hề có manh mối nào có thể liên hệ hai người này lại một chỗ. Nhưng có bức tường đen tối này tồn tại, Trịnh Thương Minh thậm chí còn không dám nhìn thử về phía kia một chút, như vậy đã chú định sẽ không có khả năng điều tra ra bất kỳ kết quả gì.
Cho nên hắn chỉ nói cảm ơn, không nói gì khác.
Việc mượn nhờ lực lượng Thanh Bài, đến đây chấm dứt.
Dù hắn có đi tìm vị Bắc Nha Đô Úy tân nhiệm là Dương Vị Đồng thì cũng chẳng khác những gì Trịnh Thương Minh đã báo cho hắn.
Khương Vọng không cho bản thân mình thời gian để do dự cùng mất mác, chân trước hắn vừa tiễn biệt Trịnh Thương Minh, chân sau liền một mình ra cửa.
Cũng không che giấu, bay thẳng đến quận Lộc Sương.
Tại cảnh nội Tề quốc, hắn rất khó giấu diếm được mắt của người hữu tâm, đã vậy thì cứ dứt khoát trực tiếp tỏ rõ thái độ của hắn - hắn muốn đích thân đi tìm Lâm Hữu Tà.
Quả thật, bản lĩnh truy tung của hắn chỉ bình thường, thậm chí có thể nói là người ngoài ngành.
Nhưng ngoại trừ hắn, còn ai có khả năng ra mặt cho Lâm Hữu Tà khi có khả năng chạm phải bức tường đen kia đây?
Ngoại trừ chính hắn, còn có ai dám chăm chú đối đãi, hết sức cho việc này?
Lần gặp mặt cuối cùng với Lâm Hữu Tà là trong một khu rừng rậm ít người ở quận Lộc Sương. Khi đó là bởi vì tìm kiếm Thập Tứ mà đi tới nơi này.
Hắn vì Trọng Huyền Thắng nên mới mời Lâm Hữu Tà hỗ trợ, Lâm Hữu Tà không nói hai lời liền đồng ý, cũng quả nhiên tìm được người dưới tình huống không có chút manh mối nào, lôi Trọng Huyền Thắng suýt nữa sụp đổ ra khỏi bóng tối.
Bây giờ, Lâm Hữu Tà mất tích, ai có thể tìm được nàng đây?
Hắn ghé qua rừng rậm, dọa cho đám chim bay tứ tán.
Tiếng kêu quàng quạc ồn ào.
Hôm nay trở lại chốn cũ, nhìn rừng cây lá vàng, có phần không giống ngày cũ.
Bãi đất trống trong rừng kia vẫn còn, hai nhánh cây nằm ngang vẫn còn.
Có điều, bãi đất trống đã chất đầy là nát, hai nhánh cây cũng mục rữa...
Mọi thứ đều lộ ra vẻ tịch mịch.
Khương Vọng nghĩ thầm, có lẽ là vì mùa thu đã đến.
Khương Vọng lại lần nữa ngồi lên nhánh cây mà hắn đã từng ngồi xếp bằng kia.
Mở Càn Dương Xích Đồng, tỉ mỉ xem xét bốn phía, ý đồ tìm kiếm chút dấu vết có thể vẫn còn lưu lại... Cuối cùng đương nhiên là không thu hoạch được gì.
Hắn phi thân rơi xuống, hồi tưởng lại phương hướng Lâm Hữu Tà rời đi lúc ấy, thuận tiện khuếch trương quỹ tích ra bốn phía.
Mỗi một bước đi ra, hắn đều cẩn thận xem xét bốn phía. Như đang đối diện với trận chiến sinh tử trong nhân sinh, không buông tha cho bất cứ một manh mối nào.
Cứ như vậy, từng bước một, giẫm lên lá khô, đi ra khỏi phiến rừng rậm này, đi tới thành trì gần nhất, cũng vẫn không có chút thu hoạch nào.
Khương Vọng đã lường trước được việc này, vậy nên trên đường trở về, hắn vẫn vô cùng bình tĩnh.
Dù sao đã qua hơn ba tháng, dù có vết tích, cũng dã sớm bị thiên nhiên im lặng xóa đi. Huống chi hắn còn không chuyên nghiệp bằng những Thanh Bài trong Đô Thành Tuần Kiểm Phủ kia.
Nhiều một phần dụng tâm nhưng tiếc rằng hoa phấn đã tàn, lá đã úa, chỉ còn gió núi trăng sáng.
Vốn không thấy bóng dáng, biết tìm nơi nào?
Hắn quyết định đi kiểm tra manh mối ở phương diện khác, đi đối mặt với bức tường đen kia.
Buổi sáng rời khỏi phủ Võ An Hầu, lúc trở về ánh trăng đã treo cao.
Cả ngày này, có thể nói là tốn công vô ích.
Nhưng mà tâm tình trong lần phí công này, chỉ có mình hắn biết.
Trong Hầu phủ, hắn lại bất ngờ gặp phải một người - thế tử Sóc Phương Bá Bảo Trọng Thanh.
Lần này, hắn ta không dẫn theo kiều thê, không mang theo tư thái rêu rao khiến người ta chán ghét kia. Xe ngựa dừng bên ngoài phủ, một mình hắn ta ngồi chờ trong phòng khách, nghe gã sai vặt nói, đã chờ từ chiều đến giờ.
Hiện giờ, Khương Vọng không có tâm tình đối phó với hắn ta, nên vừa nhìn thấy người liền nhíu mày: "Bảo huynh đây là?"
"Khương huynh đã bôn ba cả ngày, vất vả rồi!" Sự thân mật trên mặt Bảo Trọng Thanh rất tự nhiên, hắn ta tiến lên nói: "Ta nghe nói bằng hữu của Khương huynh mất tích, huynh cũng vì thế mà sầu lo... Không phải ta nói huynh chứ, loại chuyện này sao lại không tìm ta hỗ trợ? Xa mã hành của Bảo thị ta vận chuyển khắp thiên hạ, tìm người, thu thập một chút tình báo chính là sở trường của chúng ta!"
Khương Vọng quả thực không nghĩ đến việc mượn nhờ lực lượng xa mã hành của Bảo thị.
Thứ nhất, hắn và Bảo gia vốn không có quan hệ gì, với Bảo Trọng Thanh lại càng không thể nói là cso giao tình.
Thứ hai... Hắn đã sớm nằm trong danh sách không được chào đón của xa mã hành Bảo thị, đã lâu rồi chưa từng ngồi xe ngựa Bảo thị, thế nên không nghĩ đến cũng là tất nhiên.
Hắn không hỏi vì sao Bảo Trọng Thanh lại biết được tin tức, chỉ nghiêm túc nói: "Nếu như ngươi có thể giúp ta tìm được manh mối, nhân tình này ta sẽ nhớ kỹ."
Bảo Trọng Thanh đang chờ câu này, nhưng ngoài miệng lại nói: "Nói cái gì mà ân tình với không ân tình chứ, quá khách khí rồi! Chúng ta là người quen cũ, cũng từng cùng nhau lên chiến trường, lại còn từng cùng vào Tắc Hạ Học Cung bồi dưỡng, đã là chiến hữu, lại là đồng môn, quan hệ cũng đâu tính xa lạ."
Hắn ta dùng sức vỗ vỗ lồng ngực: "Chuyện này, cứ để ta lo!"
Khương Vọng mấp máy môi: "Vậy làm phiền Bảo huynh."
"Chuyện này có gì mà phiền? Đây chỉ là bổn phận của người làm bằng hữu! Tựa như bằng hữu của ngươi mất tích, ngươi cũng nóng lòng tìm nàng vậy." Bảo Trọng Thanh nói xong liền cáo từ: "Ta biết huynh đệ ngươi lo lắng cho bằng hữu nên không quấy rầy nữa. Cứ chờ tin tức của ta!"
Đợi cả một buổi chiều, vất vả lắm mới gặp mặt, lại nói mấy câu liền rời đi.
Dù cho mục đích của hắn ta là gì thì ít ra, thành ý mà hắn ta bày tỏ ra ngoài cũng đã đủ.
Khương Vọng đích thân tiễn Bảo Trọng Thanh ra khỏi cổng, trầm mặc một lúc lâu mới trở lại thư phòng.
Cho đến bây giờ, hắn đã không còn là một thiếu niên dễ dàng tin tưởng người khác nữa. Đối với Bảo Trọng Thanh, hắn vẫn luôn có lòng cảnh giác.
Nhưng kẻ này, là có tình báo gì liên quan tới Lâm Hữu Tà nên thuận nước đẩy thuyền? Hay là, Bảo thị có mục đích gì đó với đương kim hoàng hậu nên nghe hơi gió liền muốn tiến lên, dù sao cũng có tên mãng phu là Khương Vọng hắn chống đỡ phía trước rồi?
Khương Vọng không biết đáp án.
Nhưng vì để mau chóng tìm được hành tung của Lâm Hữu Tà, hắn nguyện ý bị Bảo Trọng Thanh lợi dụng một lần.
...