Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3080 - Chương 3080 - Tiếc Rằng Hoa Phấn Đã Tàn, Lá Đã Úa (1)

Chương 3080 - Tiếc rằng hoa phấn đã tàn, lá đã úa (1)
Chương 3080 - Tiếc rằng hoa phấn đã tàn, lá đã úa (1)

Chương 3080: Tiếc rằng hoa phấn đã tàn, lá đã úa (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Trong thư phòng ở phủ Võ An Hầu, từ lúc đầu đã được bố trí vô cùng đơn giản, sau này được Trọng Huyền Thắng điều chỉnh, mới nhiều hơn mấy phần uy nghiêm lộng lẫy.

Bàn đọc sách điêu khắc non sông vạn dặm, mang theo ánh sáng rực rỡ khiến người ta cảm thấy thoải mái. Phía sau bàn đọc sách là một kệ sách đặt kín tường.

Trên đó để đủ loại thư tịch, đều là những bản mà các quý công tử ở Lâm Truy hay đọc.

Đây đương nhiên là do Trọng Huyền Thắng hỗ trợ sắp xếp, cũng hao tổn rất lớn.

Nhưng dù là pháp binh nổi danh hay là kinh điển Nho đạo, ở đây cũng chỉ được xem như vật phẩm trang trí.

Bởi vì Khương Vọng chưa từng lật qua một cuốn nào, lúc mua nó như thế nào thì tới bây giờ vẫn như thế ấy.

Cũng không phải nói Võ An Hầu không thích đọc sách... Mà là "Sử Đao Tạc Hải" chưa đọc xong nên không thể phân tâm chú ý đến loại khác.

Giờ phút này, hắn an vị trước kệ sách đủ loại, nửa dựa vào ghế, lẳng lặng chắt lọc các manh mối liên quan đến Lâm Hữu Tà, tự hỏi bản thân xem còn biện pháp gì, còn có thể bắt tay từ chỗ nào.

Trong tay hắn có hai Đao tệ.

Mời Dư Chân Nhân hỗ trợ đoán quẻ?

Hay là mời Nguyễn Chân Quân?

Tuy việc mời quái toán phải trả giá tương xứng nhưng vì an nguy của bạn bè hắn vẫn sẵn lòng bỏ ra.

Nếu như việc Lâm Hữu Tà mất tích có liên quan đến đương kim hoàng hậu vậy mời Dư Chân Nhân hỗ trợ vẫn phù hợp hơn.

Không đúng.

Vẫn là mời Nguyễn Chân Quân thích hợp hơn.

Nếu Nguyễn Chân Quân đồng ý, thì việc tìm một người là không hề khó.

Nhưng nếu Nguyễn Chân Quân từ chối, thì đây không phải là một loại nghiệm chứng sao?

Khương Vọng vừa tự hỏi, vừa vô thức nhúc nhích ngón tay, đầu ngón tay có một sợi khói xanh, tự tại trôi nổi.

Từ trước đến giờ, hắn vẫn hay có thói quen diễn luyện đạo thuật.

Bí thuật truy tư này, cũng đã từng được Dư Bắc Đấu cải tiến.

Cỏ nhỏ màu xanh tươi tốt, lượn lờ ở đầu ngón tay, tịch mịch chập chờn.

Sau đó, cỏ nhỏ cúi đầu, như đang hồi tưởng.

"Ừm?"

Khương Vọng bừng tỉnh, phát hiện truy tư thảo dường như đã tìm được mục tiêu, đang chậm rãi đang chậm rãi chuyển động.

Hắn không khỏi nín thở ngưng thần, nhìn chăm chú phương hướng mà cây cỏ nhỏ này chỉ.

Nhưng chỉ thấy nó chuyển động vài vòng, đột nhiên dừng lại, chỉ về... phía sau.

Khương Vọng bỗng đứng dậy, quay người, nhìn về phía giá sách, nhưng hướng mà truy tư thảo chỉ cũng theo hắn mà di động. Lúc này hắn mới phát hiện, truy tư thảo là đang chỉ về phía mình.

Sau khi được Dư Bắc Đấu diễn hóa, truy tư thuật là bám vào sự nhận biết mục tiêu dựa trên thần hồn của hắn, từ đó hình thành cảm ứng ở phương diện thần hồn.

Nó có tác dụng trong một khoảng thời gian nhất định. Nếu muốn sau hơn ba tháng, dùng thuật này đuổi theo mục tiêu thì không thể nào làm được.

Trong lúc đang suy tư việc tìm kiếm Lâm Hữu Tà, Khương Vọng đang không ngừng nhớ tới những thứ có liên quan đến nàng, nên mới vô thức ngưng tụ ra truy tư thảo chứ chưa từng nghĩ tới có thể nhờ thuật này tìm được cái gì.

Nhưng bây giờ, truy tư thảo vậy mà lại có phản ứng!

Trên người hắn có cái gì, khiến phương diện thần hồn nhận biết Lâm Hữu Tà, phát sinh ra cảm ứng đây?

Khương Vọng ngồi xuống, lấy ba hộp trữ vậy mà mình luôn mang theo trong người ra. Ba chiếc hộp to bằng móng tay trải ra trên bàn sách, nhanh chóng căng phồng lên, giống như ba cuốn sách bìa gỗ dày cộm.

Hắn mở nắp hộp, liền nhìn thấy những ngăn nhỏ được xếp chỉnh tề cùng các loại đồ vật được cất ở bên trong.

Nhiều nhất là tài vật, có Nguyên thạch, Vạn Nguyên Thạch, Đạo Nguyên Thạch... Còn có mấy viên Sinh Hồn Thạch. Chúng vừa là tiền tệ của thế giới siêu phàm, cũng vừa có thể bổ sung tiêu hao trong lúc chiến đấu.

Ngoài ra còn có kim, ngân, Đao tệ, Hoàn tệ... mỗi thứ một ít.

Là do hắn đã từng du lịch thiên hạ, cũng chi trả cho việc ăn uống...

Hắn thận trọng kiểm tra từng thứ một, cuối cùng dừng lại trên một bản sách mỏng ——

Đây là một cuốn sách vô danh mà Lâm Hữu Tà đã từng tặng cho hắn.

Là tâm huyết cả đời liên quan đến nghiệm thi do danh bổ Lâm Huống soạn thảo, được Địa Võng Bá Ô Liệt tu sửa thêm.

Lúc đó Lâm Hữu Tà quyết ý chịu chết, trước tình huống toàn bộ chứng cứ đã bị xóa đi, nàng muốn dùng cái chết của mình để lưu lại chứng cứ, vì vụ án Lôi quý phi nhiều năm trước, vì để lật lại bản án cho Lâm Huống.

Vậy nên, nàng mới giao cuốn kỳ thư ghi chép các cách thức thu thập manh mối từ thi thể cho Khương Vọng.

Là sở truyền của thế gia Thanh Bài, giá trị của quyển sách này không cách nào dùng tiền tài dể cân nhắc.

Hoặc là có thể nói —— nếu nó được lưu truyền, nhất định có thể trở thành một bộ sách kinh điển của nhất đạo Hình Danh Pháp gia.

Khương Vọng hoảng hốt cầm lấy cuốn sách mỏng này, cảm ứng do truy tư thảo truyền đến là chỉ cuốn sách này.

Quả thực không thể dùng cách này để bắt giữ tung tích Lâm Hữu Tà...

Nhưng mà đây là một bản bí tịch ghi chép phương pháp nghiệm thi, còn Lâm Hữu Tà đến giờ vẫn chưa biết sinh tử.

Cuốn sách mỏng này không có ích gì cho tình huống hiện tại, Khương Vọng cũng mong muốn nó vĩnh viễn không không cần thể hiện tác dụng.

Có điều... Bây giờ hắn ngồi một mình trong thư phòng, nhìn cuốn sách mỏng được mở ra trên bàn đọc sách, lại nghĩ đến bằng hữu bặt vô âm tín, trong lòng có một nỗi phiền muộn khó diễn tả thành lời.

Đó là Lâm Hữu Tà.

Là truyền nhân duy nhất của Tứ đại thế gia Thanh Bài.

Từ đầu tháng năm nàng đã mất tích, nhưng không có bất kỳ ai chú ý đến.

Lâm Huống - phụ thân của nàng đã chết vào năm Nguyên Phượng thứ 38. Ô Liệt - người đã nuôi lớn nàng, chết vào năm Nguyên Phượng thứ 55. Cùng năm, Lệ Hữu Cứu cũng thuộc tứ đại thế gia thanh bài, cũng bị chết vì hình sát...

Dù là một người bình thường trên đời này, thì khi mất tích cũng sẽ có thân bằng lo lắng cho.

Nhưng Lâm Hữu Tà đã vô thân vô cố.

Bởi vì cây đại thụ bài thế gia này đã sụp đổ, cũng bởi vì nàng cố chấp với luật pháp, phá án không nể tình nên cũng không có bằng hữu nào.

Trên thế giới này, không có người quan tâm nàng, cũng không có người nào hỏi đến nàng.

Bình Luận (0)
Comment