Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3084 - Chương 3084 - Con Thuyền Cô Độc (3)

Chương 3084 - Con thuyền cô độc (3)
Chương 3084 - Con thuyền cô độc (3)

Chương 3084: Con thuyền cô độc (3)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Mí mắt Khương Vọng trực nhảy: "Sao ta có thể làm được việc này?"

"Đương nhiên là huynh làm không được nhưng huynh sẽ trở thành một cái kèn lệnh, một cái biểu tượng, mà người Tề mới làm cờ xí như huynh sẽ chết rất thảm!" Trọng Huyền Thắng khó có thể đè nén được nộ khí: "Mà việc huynh chết, sẽ trở thành một thứ vũ khí sắc bén hớn! Giá trị của huynh lớn lắm! Khương Vọng à, thân phận của Lâm Hữu Tà nhạy cảm như vậy, thế mà huynh còn dám tùy tiện dẫm lên hố của người ta, huynh cảm thấy bản thân có thể gánh chịu mọi hậu quả sao? Huynh là đang dâng đầu mình lên đấy!"

Khương Vọng đương nhiên sẽ không hoài nghi phán đoán của Trọng Huyền Thắng, chỉ giật mình: "Sao huynh biết hắn ta sẽ làm vậy?"

"Một chút tình báo, một người đã sớm được đặt bên cạnh hắn ta." Trọng Huyền Thắng gõ gõ trán của mình: "Còn dùng nơi này suy nghĩ."

Khương Vọng nói: "Xem ra ta quả thực đã xem thường Bảo Trọng Thanh."

"Xem thường Bảo Ma Tử nào chỉ có mình huynh?" Trọng Huyền Thắng thở dài: "Ta và hắn ta có cảnh ngộ giống nhua, khi còn bé đều không được chào đón nhưng ta vẫn cảm thấy, một ngày kia ta chấp chưởng Trọng Huyền thị, hắn chính là đối thủ của ta. Cho nên từ rất sớm đã mua chuộc người bên cạnh hắn. Nhiều năm như vậy rồi, ta cho rằng ta hiểu hắn ta rất rõ, từ đầu đến cuối đều cảm thấy hắn ta tâm cơ có thừa nhưng quyết đoán không đủ. Mãi đến khi xảy ra cuộc chiến phạt Hạ... Hắn khiến ta giật nảy cả mình."

"Chuyện lần này, mặc dù ta không có được chứng cứ xác thực. Nhưng đối với hạng người như Bảo Trọng Thanh, dùng ác ý lớn nhất để phỏng đoán cũng không quá đáng. Bây giờ huynh đang sứt đầu mẻ trán, ta cũng bị việc vặt quấn thân, không có thời gian chậm rãi đối chiêu với hắn ta, dứt khoát bảo hắn ta cút. Với lòng dạ của hắn ta, sẽ chỉ cười rồi nhẫn nhịn, không dây dưa nữa đâu."

Khương Vọng chỉ nói: "Mặc dù Bảo Trọng Thanh muốn lợi dụng ta nhưng nếu như chuyện của Lâm Hữu Tà có liên quan đến đương kim hoàng hậu thì sao?"

Trọng Huyền Thắng đè tay lên trán, thực sự đau đầu.

Hắn ta hiểu rất rõ Khương Vọng, tên này thực ra cũng không ngu xuẩn, cũng không phải không hề đề phòng Bảo Trọng Thanh nhưng vì chút kiên trì khó hiểu, vẫn một bước đạp vào cạm bẫy. Hắn ta tin rằng, trong lòng cái tên này, thậm chí đã làm tốt một loại chuẩn bị đáng sợ nào đó...

Nếu không sao không liên hệ với hắn ta cũng không liên hệ đám người Lý Long Xuyên, Yến Phủ, lại tiếp nhận sự hỗ trợ của Bảo Trọng Thanh?

Trước kết quả đáng sợ kia, hắn sợ liên lụy đến hắn ta, lại chịu đi chung đường với Bảo Trọng Thanh!

Trọng Huyền Thắng hít sâu một hơi, có chút cảm động, lại có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: "Không phải là vị kia làm, huynh vốn có thành kiến với bà ta, mà huynh cũng nghĩ nhất quốc chi mẫu đến quá ngu xuẩn."

Ngữ khí của Bác Vọng Hầu tân nhiệm này vô cùng chắc chắn: "Lúc ấy, một câu "quốc sĩ không thể nhẹ" của thiên tử, đã sớm tỏ thái độ. Dù cho hoàng hậu có hận Lâm Huống, có nhỏ nhen đến đâu cũng sẽ không trắng trợn vi phạm ý nguyện của thiên tử. Thử hỏi, xử lý một Lâm Hữu Tà có cần thiết với bà ta không? Đối với tôn vị Thái tử Đông cung, có chỗ tốt nào không? Tại thời điểm mấu chốt tranh trữ vị hiện tại, bà ta sẽ không sinh sự không đâu!"

"Ta quả thực rất khó quên được những chuyện bà ta đã làm." Khương Vọng dừng một chút, lại hỏi: "Nhưng nếu như không phải vị kia... Đang êm đẹp, cũng không có ân oán nào khác, thì ai sẽ đối phó với Lâm Hữu Tà đây?"

"Đầu tiên, nàng ta chỉ đang mất tích chứ chưa phải là chết. Tiếp, dù là nàng ta đã chết thì cũng không phải là bị người khác báo thù."

"Ân oán từ bậc cha chú của nàng ta đã sớm tan thành mây khói cùng với tứ đại thế gia thanh bài rồi. Lệ Hữu Cứu bị lóc thịt mà chết, tất cả mọi người hận không thể cắt đứt sạch sẽ với tứ đại thế gia thanh bài, ngoại trừ huynh, ai nguyện ý gây phiền toán cho nàng ta chứ? Mạng lưới quan hệ của nàng ta thực ra rất rõ ràng, chỉ nhìn qua là thấy."

Trọng Huyền Thắng bình tĩnh nói: "Trong những thế lực liên quan đến Lâm Hữu Tà... Chắc chắn không liên quan gì đến Hoàng hậu cùng Thái tử. Chuyện này cũng hẳn là không liên quan đến Điền gia, đã không dính dáng gì đến lợi ích, cũng không dính gì tới tình cảm."

Nói đến đây, hắn ta lại nhịn không được nhíu nhíu mày: "Nhưng mà Điền gia có một Điền An Bình. Hắn ta sẽ làm thế nào, quả thực khó mà phán đoán được."

Tên Điền An Bình này quá điên loạn, làm người làm việc đều không có quỹ tích lần theo, căn bản không thể suy đoán được từ phương hướng lợi ích hay tình cảm.

Khương Vọng lại nghĩ tới, lúc ấy hắn nhận được tình báo từ Điền Thường ——

Ô Liệt là do Điền An Bình tự tay giết chết, sau đó lại vứt xác ra ngoài biển, cố ý để lại một chút manh mối.

Lúc ấy hắn còn hỏi Điền Thường, mục đích của Điền An Bình khi làm như vậy.

Điền Thường trả lời là —— "Ngươi cảm thấy nếu hành vi của Điền An Bình có thể dùng suy luận bình thường để phán đoán thì hắn sẽ còn điên như vậy sao?"

Dù là nội bộ Điền gia hay là bên ngoài, không ai có thể nhìn rõ ý nghĩ của Điền An Bình.

Chính bởi vì gã là một kẻ điên như vậy nên dù là người thông minh như Trọng Huyền Thắng cũng không thể loại trừ gã ra khỏi diện tình nghi.

Khương Vọng nói: "Kỳ thật, lúc ở bí cảnh Thất Tinh Lâu, ta có một thu hoạch ngoài ý muốn. Bên trong thế giới Ẩn Tinh, ta phá vỡ kế hoạch của Điền An Bình, đoạt được đóa hoa bổ sung thọ nguyên. Trong quá trình đó cũng tiếp xúc với một người của Điền gia tên là Điền Thường..."

Tiếp theo, hắn liền kể lại việc tiếp xúc với Điền Thường, Điền Hòa cho Trọng Huyền Thắng.

Còn nhấn mạnh, sau đó hắn còn nhận được tin tức từ Điền Thường, cái chết của Ô Liệt là do Điền An Bình ra tay.

Trọng Huyền Thắng trầm tư một lát, ngẩng đầu nói: "Điền Thường này quả thực là một nước cờ tốt, vận khí của huynh tốt mới có thể tóm được cơ hội như vậy trong thất tinh bí cảnh. Về sau, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì đừng liên hệ gã, con cờ như vậy, chỉ cần dùng vào thời điểm xử lý dứt điểm là được."

Bình Luận (0)
Comment