Chương 3090: Lòng người là một mảnh biển (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trọng Huyền Thắng chỉ nói: "Những gì ta biết cũng toàn đến từ Dị Thú Chí, đây là lần đầu tiên nhìn thấy tận mắt."
Trong quá trình Trọng Huyền Thắng cùng Lôi Chiêm Càn đối thoại, Khương Vọng đã yên lặng bắt đầu quan sát.
Kỹ xảo nghiệm thi mà hắn học được trong cuốn sách vô danh kia, hôm nay có thể thực hiện ứng dụng.
Hắn quan sát kỹ vết thương trên người con Yêm Si này, cũng cũng phân tích bộ lông, chất thịt của nó.
Thủ pháp gia truyền của Lâm thị tuy hắn không tinh thông nhưng lần đầu ứng dụng cũng biết được chút tin tức hữu dụng.
Ví dụ như, thời gian tử vong của con Yêm Si này, quả thực là ba tháng trước, giống với lời nói của Lôi Chiêm Càn.
Nó cũng quả thực chết bởi lôi pháp.
Từ cỗ thi thể Yêm Si này mà cũng có thể đoán ra lực lượng của Lôi Chiêm Càn. Trên thực tế, trong khoảng thời gian này, Lôi Chiêm Càn vẫn tiến bộ rất nhiều. Mặc dù tinh thần sa sút nhưng tu vi cũng không giảm.
Nhất là chiêu thức quyết đoán nơi ngực của Yêm Si kia...
"Lôi huynh, chúng ta cũng xem như giao thủ mấy lần." Khương Vọng đột nhiên mở miệng nói: "Hình như ngươi vẫn luôn dùng tay không chứ chưa dùng binh khí nào khác?"
"Quả thực là ta không am hiểu sử dụng binh khí." Ánh mắt Lôi Chiêm Càn ảm đạm, thấp giọng trả lời: "Trước kia Điện hạ có dạy ta luyện một bộ đao thuật, ta không thích lắm nên cũng không nghiên cứu. Sau khi đệ ấy đi, ta mới dùng đến..."
Khương Vọng than nhẹ một tiếng, không nói gì thêm.
"Vẫn luôn chỉ thấy ở trong sách nên chỉ có thể tưởng tượng hình dáng tương quan." Trọng Huyền Thắng vẫn nhìn con Yêm Si trước mắt, tán thán nói: "Hôm nay Lôi huynh đã giúp ta mở mang kiến thức, chuyến đi này xem như không tệ."
Lôi Chiêm Càn nhanh chóng phục hồi tâm tình, lấy lòng nói: "Có thể được hai vị Hầu gia nhìn thấy không uổng công nó hiện thân, cũng không uổng công ta tiến nhập Dã Nhân Lâm, chém giết một trận."
Trọng Huyền Thắng cười cười, lại nhìn xung quanh một lúc, cất tiếng khen ngợi: "Địa khố này xây không tồi, rất độc đáo. Chỉ nhìn một phần cũng có thể thấy được rõ ràng, từ đây mà xem, chẳng trách rượu Lộc Sương có thể nổi tiếng thiên hạ."
"Được Hầu gia tán thưởng như vậy, quả thực là vạn hạnh khó nói." Từ đầu tới cuối Lôi Chiêm Càn vẫn luôn duy trì tư thái khiêm tốn: "Lát nữa ta sẽ chọn ra hai vò ngon nhất, đưa đến phủ cho hai vị... Chỉ mong hai vị chớ có ghét bỏ."
"Không cần khách khí như thế!" Trọng Huyền Thắng cười cười, thân thiết vỗ vỗ bờ vai của hắn ta: "Giống như bản Hầu tham rượu của ngươi vậy."
Lôi Chiêm Càn chậm rãi nói: "Rượu cho dù tốt cũng cần phải biết phẩm. Nếu không chẳng khác nào trâu gặm mẫu đơn, há không khiến người ta khó chịu? Lôi thị ta làm nghề cất rượu, ba năm mới sản xuất một mẻ, cất vào hầm mười năm, chỉ bán cho kẻ có tiền, cũng chỉ tặng cho người biết phẩm vị."
"Hay cho một câu "Chỉ bán cho kẻ có tiền, tặng cho người biết phẩm vị!' rượu trong thiên hạ ngàn vạn, nào có như thế!" Trọng Huyền Thắng khen không dứt miệng: "Lôi huynh có thể nói ra câu nafy, Thập Nhất hoàng tử cũng chẳng còn gì phải lo lắng!"
Lời này, đơn giản là muốn nói bán giá cao cho kẻ có tiền, vô giá tặng người có quyền, đây cũng chỉ là một cách nói hoa mỹ. Nếu xem xét kỹ thì cũng chẳng có gì độc đáo chứ đừng nói đến việc tán dương là lời vàng ngọc. Tuy nhiên, nếu không phải nhìn rõ tình đời, tuyệt đối không thể nói ra được những lời như vậy.
Chí ít, Lôi Chiêm Càn trước kia là không thể nào có thể ngộ như vậy.
"Ngày xưa, lúc ở ngoài Thiên Phủ bí cảnh, vô số anh tài tụ tập, ta cũng có mặt, nên nghe thấy đám môn khách trong Trường Sinh Cung từng có thảo luận. Lúc đó, hai vị một người là thiếu niên đến từ phương xa, một người là quý tử chưa đắc thế, Lôi Chiêm Càn bẩm sinh không có tuệ nhãn, không biết ngọc thô. Chỉ có điện hạ đã từng nói, công tử Trọng Huyền Béo ngày thường sơn thủy không hiện, hôm nay lên đài, tất có phong thái, khách được mời tới từ phương xa kia, cũng tuyệt không phải tầm thường..."
Giọng Lôi Chiêm Càn mang theo cảm khái: "Nhưng có ai ngờ được, hôm nay hai vị đã là quốc hầu?"
Lại nói tiếp: "Lúc này, ta cần phải lấy hai vị Hầu gia làm gương."
"Nói quá lời rồi, Lôi huynh." Trọng Huyền Thắng vỗ vỗ vai hắn ta: "Được rồi, nơi cất rượu cũng đã nhìn qua, Yêm Si cũng đã thấy, chúng ta lên thôi."
Lôi Chiêm Càn lùi về sau nửa bước: "Để ta cho người lấy rượu ngon được cất trong bí tàng, lại chuẩn bị chút thịt rừng, Hầu gia không ngại thì ở lại đây dùng tiệc tối..."
"Tiệc tối thì không cần." Trọng Huyền Thắng khoát tay áo, biểu tình trên mặt lại quay về vẻ nghiêm túc: "Có điều Lôi huynh à, lần này huynh đệ chúng ta tới, thật đúng là có chuyện muốn nhờ."
"Ngài cứ nói đi, ta có thể làm gì?"
"Từ tháng Tư đến tháng Sáu năm nay, trong toàn bộ cảnh nội quận Lộc Sương, những chuyện nào phát sinh khác với bình thường thì ngươi tìm ra, rồi chỉnh lý tập hợp lại giúp ta. Ngày mai, ta sẽ phái người đến phủ lấy. Thời gian hơi gấp, có vấn đề gì không?" Trọng Huyền Thắng vừa đi vừa nói.
Lôi Chiêm Càn quả quyết đáp: "Không có vấn đề!"
Trọng Huyền Thắng lại nói: "Ngoài ra, ta muốn toàn bộ ghi chép liên quan đến Dã Nhân Lâm của Lôi gia các ngươi. Đương nhiên, phần tình báo này ta sẽ không lấy không, mà sẽ trả theo quy cách tình báo cấp Giáp của Tuần Kiểm Phủ."
"Trong Dã Nhân Lâm, ngoài việc thu hoạch nấm Thu Lam thì không có tài liệu trân quý nào khác. Những tình báo này cũng không phải thứ gì quý trọng, để ta cho người chỉnh lý rồi cùng đưa qua cho ngài là được. Hầu gia nhắc đến tiền tài, khó tránh khỏi có chút xa lạ."
"Haiz, về sau còn nhiều cơ hội hợp tác, nếu muốn làm sinh ý lâu dài thì không thể để một bên trả giá được." Thái độ của Trọng Huyền Thắng rất thân thiện: "Việc này ngươi cứ nghe ta."
Trong mắt Lôi Chiêm Càn nhanh chóng dâng lên cảm giác vui mừng: "Được, ta nghe Hầu gia!"
Trong lúc nói chuyện, cả đoàn người đã ra khỏi hành lang.
Trọng Huyền Thắng dừng bước: "Hôm nay chỉ tới đây thôi, Lôi huynh không cần tiễn nữa. Tiếp theo, chúng ta còn nhiều chuyện khác, còn phải đến Dã Nhân Lâm một chuyến, còn phải đến phủ Quận trưởng."
Lôi Chiêm Càn cũng biết bọn họ còn có việc gấp, nên chỉ đứng yên tại chỗ, chắp tay: "Tấm lòng quan tâm bằng hữu của hai vị Hầu gia có nhật nguyệt chứng giám, ta tin tưởng người hiền tự có thiên tướng, Lâm Bộ đầu cũng nhất định có thể biến nguy thành an..."
...