Chương 3091: Lòng người là một mảnh biển (3)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Xa giá của Bác Vọng Hầu cùng Võ An Hầu, có thể nói là đến đi vội vàng.
Nhưng thấp thỏm lúc đầu mang đến cho Lôi thị giờ đã biến thành kinh hỉ.
Cho đến ngày nay, còn có cái gì có thể so với việc hợp tác với Bác Vọng Hầu có thể làm Lôi gia phấn chấn hơn đây?
Võ An Hầu là tân quý của đế quốc, Trọng Huyền gia là danh môn đỉnh cấp, nếu thật sự có thể hợp tác với bọn họ, thế suy của Lôi gia có thể nhanh chóng dừng lại, tương lai còn có thể phát triển thêm.
Lôi Chiêm Càn nói ra hai yêu cầu của Trọng Huyền Thắng, từ trên xuống dưới Lôi gia lập tức hành động. Bản thân Lôi Tông Hiền còn hận không thể đích thân cầm roi đi đốc thúc tộc nhân, chỉnh lý xong toàn bộ tình báo mà Bác Vọng Hầu muốn.
Mà bên này, xe ngựa của Khương Vọng cùng Trọng Huyền Thắng đã lộc cộc đi xa.
Vẫn là Thanh Chuyên đãnh e.
Trong xe vẫn chỉ có ba người đang ngồi.
Trọng Huyền Thắng tựa vào một bên toa xoa, hơi mệt mỏi nhắm mắt lại, dường như đang dưỡng thần.
Nhưng miệng lại chợt lên tiếng hỏi: "Đao pháp của Lôi Chiêm Càn rất mạnh?"
Khương Vọng đáp: "Xem như không tệ, gần như có thể theo kịp cấp độ của vị Chính tướng Đông Tịch Quân là Triêu Vũ trong Đại Sư Lễ kia. Điều này nói rõ, trong khoảng thời gian này, hắn ta cũng không phải sống uổng phí."
"Có lẽ là vậy." Trọng Huyền Thắng nói xong, lại hỏi: "Hôm nay gặp lại Lôi Chiêm Càn, huynh cảm thấy thế nào? Ta đang muốn nói... Huynh đánh giá hắn ta thế nào."
"Sau khi Thập Nhất hoàng tử rời đi, điều này đối với hắn ta mà nói là một bước cản lớn trong nhân sinh nhưng cũng chưa hẳn không phải là cơ hội để hắn ta tự lập. Chỉ là, Lôi Chiêm Càn của lúc trước đã không còn." Khương Vọng có chút thổn thức nói: "Ta nhớ, lần đầu tiên đối đầu với hắn ta, quả thực cảm nhận được cảm giác áp bách vô cùng mạnh mẽ, ta suýt nữa đã đột phá Nội Phủ sớm vì hắn ta..."
"Nếu như vậy, huynh không cách nào đánh bại Vương Di Ngô ở cấp độ Nội Phủ Cảnh." Trọng Huyền Thắng bình tĩnh tiếp lời, lại thở dài: "Người tên Lôi Chiêm Càn này, là một nhân vật trong cuốn sách, từ biến đổi lớn mà sẽ có thành tựu lớn."
"Huynh cảm thấy Lôi Chiêm Càn có vấn đề gì sao?" Khương Vọng hỏi.
Trọng Huyền Thắng nói: "Đến hiện tại, toàn bộ hiềm nghi trên người hắn ta đều đã được rửa sạch."
"Không còn điểm nào sao?"
"Cái này cũng khó nói. Quận Lộc Sương nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Nếu nói Lâm Hữu Tà chưa hề rời khỏi quận Lộc Sương, vậy người có liên quan, có thể làm được sạch sẽ đến mức này, cũng chỉ có mấy nhà. Lôi gia đương nhiên là gia tộc có sức ảnh hưởng nhất quận Lộc Sương, giống như Chu gia, Nghiêm gia trước kia cũng đã từng huy hoàng qua. Quận trưởng đương nhiệm của quận Lộc Sương là Lạc Chính Xuyên, cũng không phải là một nhân vật đơn giản..."
Khương Vọng trầm mặc một lát, hỏi: "Cho nên bây giờ cúng ta đi Dã Nhân Lâm, là vì cái gì? Huynh đã có đầu mối?"
Trọng Huyền Thắng chỉ nói: "Tuần Kiểm Phủ đã điều tra ở Dã Nhân Lâm mấy vòng, huynh cũng đã đích thân đi một chuyến, bây giờ ta lại muốn đi một chuyến... Huynh sẽ nghĩ như thế nào?"
Khương Vọng hỏi: "Ta nghĩ như thế nào?"
"Vấn đề huynh quan tâm nhất là gì?" Trọng Huyền Thắng hỏi.
Khương Vọng hiểu đại khái, nghĩ nghĩ rồi đáp: "Cho nên, huynh muốn đánh cỏ động rắn?"
Trọng Huyền Thắng cũng không trả lời vấn đề này, mà đi vòng: "Ta càng lúc càng tin rằng, việc Lâm Hữu Tà mất tích là ngoài ý muốn. Bởi vì tất cả các mối quan hệ xã hội cố định cùng quá khứ của nàng đều không đủ để dẫn đến việc nàng ta mất tích. Mà trong tất cả các vụ án, ngoài ý muốn là vụ án khó tra ra chân tướng nhất. Bởi vì, nói không chừng, chỉ là một cường giả qua đường nào đó tiện tay bắt nàng ta đi... Như vậy, việc ngoài ý muốn này, phải tra thế nào?"
"Đương nhiên, trong Tề quốc chúng ta, không có nhiều việc không chút kiêng kỵ như vậy phát sinh. Những cường giả bản địa có vô số điều phải lo đến, những cường giả qua đường thì đều phải thông báo trước, không có mấy người có gan như vậy, cũng không có mấy người có thể xử lý vết tích sạch sẽ đến như vậy. Ta suy đoán, có lẽ nàng đã bắt gặp chuyện gì đó..."
"Nàng có thể bắt gặp chuyện gì?" Khương Vọng hỏi.
Trọng Huyền Thắng chậm rãi nói: "Mặc dù quốc gia này cường đại, mặc dù phát triển không ngừng. Nhưng dưới mặt nước bình tĩnh vẫn cất giấu rất nhiều gợn sóng. Dù cho là gợn sóng gì, cũng đủ để lật tung mấy con thuyền lớn, cũng đủ để nuốt hết rất nhiều người.
Giống như năm đó, Lâu Lan Công chiến bại lại chết không thấy xác, giống như Bình Đẳng Quốc một lần nhấc lên sóng gió, giống như Khô Vinh Viện đã bị hủy diệt nhiều năm, giống như vụ án Lôi quý phi mà huynh đã biết kia..."
Khương Vọng hiểu rõ, với tính cách tích cực của Lâm Hữu Tà, quả thực có khả năng rất lớn là nàng đã đụng phải phiền phức mà bản thân không có cách nào ứng đối.
Hắn nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Nàng mất tích ở quận Lộc Sương, có khả năng dính đến chuyện nào nhất?"
"Huynh đừng vội." Trọng Huyền Thắng lên tiếng: "Phạm vi của câu trả lời đã càng ngày càng nhỏ, ta có dự cảm, lần này có lẽ chúng ta sẽ chạm đến một con cá lớn..."
Trọng Huyền Thắng nói đừng nóng vội.
Nhưng Khương Vọng sao có thể không nóng vội được?
Hắn vốn không để ý đến cá lớn gì đó, hắn chỉ để ý đến an nguy của là bằng hữu.
Tuy là Trọng Huyền Thắng nhiều lần cường điệu, nói Lâm Hữu Tà chỉ mất tích chứ không phải đã chết.
Nhưng việc hắn ta lấy chuyện của Bảo Bá Chiêu để so sánh, đã là một điều khiến hắn bất an rồi.
Còn có điều gì khiến cho một người biến mất sạch sẽ hơn là tử vong đây?
Từ ngày một tháng năm cho tới hôm nay, Lâm Hữu Tà đã mất tích hơn ba tháng!
Trong nhiều vụ án mất tích, thời gian mất tích này, đã tương đương với kết quả bất hạnh.
Nhưng dù trong lòng có nôn nóng cỡ nào, hắn cũng chỉ có thể cưỡng ép để cho mình bình tĩnh trở lại. Để cho bản thân mình trong quá trình tìm kiếm Lâm Hữu Tà là trợ lực chứ không phải quấy rầy.
Trong màn đêm, xe ngựa yên tĩnh đậu bên ngoài Dã Nhân Lâm.
Thỉnh thoảng có vài tiếng chim hót khiến cho núi càng trở nên mênh mông, sương mù càng thêm xa thẳm.
Ba người Khương Vọng, cộng thêm cả Thanh Chuyên cùng xâm nhập vào Dã Nhân Lâm trong màn đêm tĩnh mịch. Bọn họ dẫm lên cành khô lá úa, một đường vang lên những tiếng xào xạc, đi thẳng đến nơi ngày đó gặp được Thập Tứ.
Ngắm nhìn bốn phía, nơi này chẳng khác gì so với ban ngày.