Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3100 - Chương 3100 - Trăng Sao Đều Lạnh (2)

Chương 3100 - Trăng sao đều lạnh (2)
Chương 3100 - Trăng sao đều lạnh (2)

Chương 3100: Trăng sao đều lạnh (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Không phải gã không muốn giải quyết lỗ thủng sau cùng này. Nhưng muốn tại Dã Nhân Lâm có ghi chép lịch sử này làm được việc từ không thành có, tạo được ổ Yêm Si có thể trải qua điều tra kia thì cũng không phải là chuyện dễ. Chí ít cũng cần thời gian một năm nửa năm đi tạo hình, đi diễn hóa.

Gã không có thời gian.

Vận khí không tốt là, bị một Lâm Hữu Tà xuất hiện ngoài ý muốn làm rối loạn kế hoạch. Vận khí tốt là, Lâm Hữu Tà vô thân vô cố lại đang muốn rời đi Tề quốc, không có người quan tâm.

Sau khi giết chết Lâm Hữu Tà, ba tháng liên tiếp đều không có chút gợn sóng nào.

Gã cho rằng việc này đã qua.

Nhưng gã vẫn cẩn thận giữ lại "Chứng cứ", vẫn diễn thử vô số lần biểu hiện của mình trong tình cảnh Lôi gia bị truy xét. Thậm chí đã bắt đầu tạo nên ổ Yêm Si trong Dã Nhân Lâm, muốn làm ra một cái ổ Yêm Si chính chính. Đến lúc đó Lâm Hữu Tà hoàn toàn có thể là vì ngoài ý muốn mà đụng phải Yêm Si, bị Yêm Si ăn mất. Chỉ là cần tốn một chút thời gian...

Khi đó, gã không để ý lấy thân phận Lôi Chiêm Càn đã thoát thai hoán cốt, phóng thích thiện ý, giúp Khương Vọng hoàn thành việc "báo thù" trong Dã Nhân Lâm.

Hai người đã từng là sư huynh đệ, có thể thông qua một loại phương thức khác mà lần nữa trở thành bằng hữu.

Chỉ tiếc...

Chỉ tiếc, đúng lúc này Khương Vọng lại tìm tới cửa.

Đáng tiếc tên mập được gọi là Trọng Huyền Thắng kia quá thông minh.

Đáng tiếc, dù sao gã cũng chỉ là thân phận thế mệnh Lôi Chiêm Càn, bản tôn chưa đến, không thể chu đáo, không thể hiển hiện toàn bộ lực lượng của mình, để nữ nhân Nội Phủ Cảnh kia lưu lại manh mối.

Thuật Niệm Trần?

Gã cảm thấy rất hứng thú.

Có điều, trước đó, gã phải thử vãn hồi tổn thất.

Gã không phải chưa từng hoài nghi việc Trọng Huyền Thắng muốn tới Dã Nhân Lâm là đang câu cá.

Nhưng gã không thể không đến xem một chút, nếu không Trọng Huyền Thắng cùng Khương Vọng thực sự phát hiện ra gì đó trong Dã Nhân Lâm, lấy tài nguyên mà hai vị quốc hầu có thể điều động trong cảnh nội Tề quốc, việc gã ngồi trong nhà chờ đợi, chẳng phải là khoanh tay chịu chết sao?

Nếu như có thể không hiện thân, gã tuyệt đối sẽ không hiện thân.

Bởi vì đã chuẩn bị nhiều như vậy, bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy, cơ hội của thần thông Thế Mệnh lại vô cùng quý giá, hơn nữa Lôi Chiêm Càn lại còn là một thân phận quá tốt! Vậy nên gã rất hy vọng Trọng Huyền Thắng thực sự tin tưởng gã.

Trước khi đi mập mạp này đã ám chỉ sẽ hợp tác nhiều hơn với Lôi gia, đây chẳng phải là một sự bắt đầu tốt đẹp sao?

Cho dù là bán tín bán nghi, tiếp tục dây dưa, tiếp tục tìm chứng cứ cũng tốt.

Gã có lòng tin có thể tiếp được nước cờ của đối thủ bên trong quy tắc của Tề quốc, trong quá trình chơi trò ngươi tra ta giấu, dần dần hợp nhất mệnh cách với Lôi Chiêm Càn.

Nhưng Trọng Huyền Thắng vừa nói "Trước tiên cần tìm được chứng cứ mang tính xác định", tiếp đó Khương Vọng đã mở miệng muốn trực tiếp điều quân đội tối, khiến gã hiểu được bản thân không còn có thể trông chờ vào may mắn nữa.

Vậy nên, gã bước ra khỏi bóng tối, đi đến trước mặt ba người này.

Đương nhiên, gã không hận Khương Vọng, cũng không có tình cảm gì khác nhưng gã cần để cho Khương Vọng cảm nhận sự thống khổ. Bởi vì mọi chuyện diễn biến đến tận đây, đây là tiền đề để gã vãn hồi tổn thất.

"Ngươi biết không?"

Gã nhìn Khương Vọng đang mím môi không nói nhưng sát ý khuấy động.

Trương Lâm Xuyên cười nhạt: "Người bằng hữu tên Lâm Hữu Tà này của ngươi, lúc ấy nàng ta liều mạng chạy trốn... Một mực chạy trốn tới nơi này."

Gã đưa tay chỉ vào gốc cây nửa mục ruỗng phía sau lưng Khương Vọng, mắt cũng nhìn sang đó, nhớ lại như một kẻ mắc bệnh: "Liền dừng ở nơi này, ta không cho phép nàng ta chạy tiếp nữa. Khi đó, nàng ta vẫn luôn nhìn về phía ngươi, nhìn chằm chằm. Ta nhận ra được, hình như nàng ta có lời gì đó muốn nói với ngươi."

"Thật sự là đáng thương..."

Gã chú ý đến mu bàn tay nổi gân xanh của Khương Vọng, trong giọng nói lộ ra chút hài lòng: "Đáng tiếc, sư huynh ta đây, là một kẻ không có nhân tính."

"Ta không cho nàng há miệng."

Gã dùng nét mặt lãnh đạm kết thúc miêu tả sau cùng.

Bàn tay đang cầm kiếm của Khương Vọng, gần như ứa ra tia máu.

Đó là lực lượng quá mức bạo liệt, nhưng lại bị đè nén.

Giờ phút này, khí cơ của hắn cùng Trương Lâm Xuyên gần như dây dưa khóa chặt, nhưng sát ý của Trương Lâm Xuyên lại di chuyển quanh người Trọng Huyền Thắng cùng Thập Tứ.

Hắn không thể tùy tiện xuất thủ.

Bởi vì một khi xuất hiện cơ hội, Trương Lâm Xuyên chắc chắn sẽ không cố kỵ việc xóa đi Trọng Huyền Thắng cùng Thập Tứ.

Đối mặt với một Trương Lâm Xuyên ít nhất là Thần Lâm đỉnh cấp, chiến lực cá nhân của Trọng Huyền Thắng cùng Thập Tứ chỉ có thể trở thành gánh nặng.

Gió đêm đã không còn thổi.

Như Ý Tiên Y vẫn bay phất phới.

Giờ phút này, hắn phẫn nộ cỡ nào, muốn giết người đến cỡ nào nhưng lại phải kiềm chế đến cỡ nào.

Có điều, thanh âm của hắn vẫn bình tĩnh: "Trương Lâm Xuyên, nếu như ngươi muốn chọc giận ta, như vậy ngươi đã làm được. Những gì ngươi làm ta sẽ khiến ngươi phải hối hận. Ngươi có thể xem đây là... Lời hứa của ta."

Trong lòng Trương Lâm Xuyên cảm thấy kinh ngạc.

Gã hoàn toàn có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của Khương Vọng, sự hận thù của Khương Vọng, sự thống khổ của Khương Vọng.

Nhưng một Khương sư đệ, lúc trước chỉ nhìn thấy một bộ thân thể của trẻ nhỏ liền nóng máu, nổi giận như điên, giờ lại lấy ý chí kinh người áp chế hết thảy. Rõ ràng mạch máu trong cánh tay cầm kiếm kia đã căng đến mức sắp nổ tung nhưng thanh kiếm kia vẫn rất vững vàng, không hề có chút rung động nào.

Cả người hắn sắc bén mà căng cứng, thời thời khắc khắc duy trì trạng thái đỉnh phong liều mạng, không cho gã bất cứ sơ hở nào để lợi dụng.

Gã không thể không thừa nhận, sự trưởng thành của đối phương biểu hiện rõ ràng hơn tất cả những gì mà gã đã nghe nói.

Điều này cũng khiến cho kết quả mà gã nghĩ chệch hướng quá xa.

Điều này khiến gã cảm thấy tiếc nuối.

Nhưng gã chỉ lãnh đạm nói: "Xem ra ngươi cũng không rõ chênh lệch giữa ta và ngươi, cũng chẳng khác gì đám ngu xuẩn đã chết ở thành Phong Lâm kia. Năm đó ở Trang quốc như thế, hôm nay ở chỗ này cũng là như thế. Ngươi, còn có người bằng hữu béo này của ngươi, nữ nhân ngu xuẩn này nữa..."

Bình Luận (0)
Comment