Chương 3101: Trăng sao đều lạnh (3)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Gã nhấc giày, chủ động bước lên phía trước trong trận khí cơ đang không ngừng dây dưa, sát ý điên cuồng va chạm này.
Trên bóng cây lượn quanh, trong trong bầu trời đêm mênh mông bát ngát, bỗng nhiên xuất hiện lưới điện dày đặc, giống như cắt chém mây đen thành từng mảnh bông nát, khiến cho Dã Nhân Lâm này đột nhiên thoáng đãng như ban ngày.
"Các ngươi làm rối loạn kế hoạch của ta."
Mái tóc dài của Trương Lâm Xuyên rối tung trong lôi quang đang điên cuồng!
"Ngươi biết cái giá phải trả là gì không?"
Khương Vọng không nói một lời, dưới áp lực cực lớn này, hắn cũng không có thừa sức lực để nói chuyện. Hắn chỉ gắt gao nhìn chằm chằm đối thủ, nhìn chăm chú lên chằm chằm đường sinh tử đang không ngừng di động kia.
Thế, ý, thần đều đang ở đỉnh phong, đã rất lâu rồi hắn chưa hiện ra sát lực cực hạn.
Mà chân trời đã có bốn tòa tinh lâu sáng lên, tinh lộ uốn lượn nối tiếp lẫn nhau.
Bắc Đẩu Thất Tinh chiếu Lộc Sương, điện quang đầy trời cũng không thể che giấu!
"Chờ một chút."
Trong lúc một cường Thần Lâm cùng một đỉnh cấp Thần Lâm đang giằng co.
Bác Vọng Hầu Đại Tề mới nhận tước, vậy mà chủ động đi về phía trước một bước, dùng sức mạnh quan đạo, ngắn ngủi lọt vào chiến cuộc.
Hắn ta đương nhiên không có sức mạnh có thể chi phối chiến cuộc.
Nhưng hắn ta híp mắt lại, nhìn Trương Lâm Xuyên hiện tại, mang theo vẻ nghiền ngẫm: "Ngươi chính là sư huynh ở Trang quốc của Khương Vọng, Bạch Cốt sứ giả của Bạch Cốt Đạo vô dụng kia? Sao lại xúc động như vậy?"
Trương Lâm Xuyên cười nhạt giơ bàn tay lên, xa xa nhắm ngay Trọng Huyền Thắng: "Trước là Bạch Cốt sứ giả, hiện giờ là Vô Sinh giáo tổ. Mập mạp, ngươi có gì chỉ giáo?"
Cánh tay thuộc về Lôi Chiêm Càn dần dần mất đi huyết sắc, trở nên tái nhợt đáng sợ, lực lượng kinh khủng theo đó tràn ngập, giống như núi lở biển gầm.
Trọng Huyền Thắng lại vô cùng bình tĩnh, chỉ nói: "Đánh ruồi là một chuyện rất thú vị, ngươi có biết dùng vũ khí gì để đánh ruồi là tốt nhất không?"
Trương Lâm Xuyên nhún vai, có chút hứng thú đáp: "Giáo? Cung tiễn?"
"Ta cảm thấy là nỏ Xạ Nguyệt." Trọng Huyền Thắng đáp.
Quân giới hung danh nhất trên chiến trường của Đại Tề đế quốc, kỳ danh là Xạ Nguyệt, một kích gần với Thần Lâm!
Trọng Huyền Thắng đương nhiên không thể vận chuyển nỏ Xạ Nguyệt đến trong tình huống Trương Lâm Xuyên không phát giác.
Nhưng theo thanh âm của hắn rơi xuống, có một thân ảnh không quá cao lớn, bỗng nhiên bước vào trong rừng!
Đây là một lão nhân hơi mập trông khá hiền lành, ông bình tĩnh nhìn Trương Lâm Xuyên.
Mà trong thoáng chốc, cả khu rừng yên lặng như tờ, trăng sao đều lạnh.
Cơn mưa rào sắp rớt, lôi quang đang điên cuồng, đều dừng lại!
Người đã từng là Thần Lâm đệ nhất Đông Vực, hiện giờ là cường Chân Nhân đương thế, tước phong Định Viễn Hầu, Hung Đồ Trọng Huyền Trử Lương!
Ông một bước tiến vào Dã Nhân Lâm, nhìn Trương Lâm Xuyên một chút, lại chẳng hề nói một câu nào.
Giữa thiên địa, đã có một đạo ánh đao sáng chói dâng lên.
Giống như bổ đôi màn đêm thăm thẳm!
Thiên địa quy về ban ngày.
Tất cả lôi điện cùng mây đen, đều bị quét sạch sành sanh.
Cả khu vực Dã Nhân Lâm cũng xuất hiện một cái khe rãnh dài từ đông sang tây.
Trương Lâm Xuyên thế mệnh Lôi Chiêm Càn liền bị cố định tại chỗ.
Toàn thân không hề nhìn thấy một vết thương nào, chỉ có một điểm tơ máu ở mi tâm.
"Lấy ba đối một, còn xin viện binh..."
Trương Lâm Xuyên lên tiếng, đưa tay xoa mi tâm như muốn khép miệng vết thương lại: "Võ An Hầu nhà ngươi quả thực không nói võ đức."
Lời còn chưa dứt, cái tay trái gần sát mi tâm kia cũng bị đao ý khủng bố chặt đứt.
Sau đó, đạo tơ máu ở mi tâm này nhanh chóng lan xuống dưới, chỉ trong nháy mắt đã đi qua gương mặt, xuyên qua cổ, từ ngực xuống bụng... Thể xác của gã ngã nứt như lưu ly.
Cuối cùng, gã vẫn nhìn Khương Vọng, tiếc nuối nói: "Khương sư đệ, ta vốn định đùa với ngươi một ván ở Tề quốc, giống như khi chúng ta còn chơi đùa ở Trang quốc. Không còn là ngươi đuổi theo ta... Ngươi là Võ An Hầu Đại Tề, ta chỉ là con cháu thế gia lụn bại ở Tề quốc. Lần này, ngươi có ưu thế dẫn trước rất lớn, chúng ta có thể chậm rãi cạnh tranh trên triều đình Tề quốc. Nhưng hình như ngươi... Không chơi nổi."
Lạch cạch.
Cả người nát tại chỗ.
Trong Dã Nhân Lâm, có một khoảnh khắc im lặng.
Khương Vọng buông lỏng bàn tay đã nhuốm máu đỏ thẫm, buông lỏng kiếm, ẩn Tinh Lâu của hắn đi. Nhưng cỗ sát khí chân thực như thật kia không hề tiêu tan... Như một tảng đá lớn, vùi lấp trong đôi mắt nghiêm nghị của hắn.
“Hắn ta chết rồi à?” Thập Tứ lên tiếng hỏi.
“Lôi Chiêm Càn chết rồi, còn người tên Trương Lâm Xuyên thì chưa.”
Thanh Cắt Thọ Đao của Trọng Huyền Trử Lương không biết đã được thu vào chỗ nào. Cả đời này ông ta đã gặp qua quá nhiều thứ, tâm tình cũng không dấy lên chút gợn sóng nào, chỉ khẽ nhíu mày: “Người này không đơn giản, nhân đạo không phải nhân đạo, thần đạo cũng không phải thần đạo. Không phải khôi thân, cũng không phải đoạt xá... Có thể là một loại thần thông căn cứ vào mệnh lý.”
Nếu đó là một loại đoạt xá, ông ta có thể nhìn thấu nó chỉ trong nháy mắt. Loại tà túy này nào dám đáp xuống con thuyền Tề quốc?
Từ biểu hiện của môn thần thông này mà xem xét thì Trương Lâm Xuyên gần như chính là bản thể của Lôi Chiêm Càn, có thể thấy rằng nó là một loại đạo hợp mệnh, vì thế ông ta có suy đoán này.
Trọng Huyền Thắng nói: “Chẳng lẽ ngay cả người cũng không thể hoàn toàn tiêu diệt người này hay sao?”
“Nào có dễ dàng như vậy? Hắn ta không thực sự đứng trước mặt ta. Đây chỉ là một sự tồn tại tương tự như một phân thân ...” Trọng Huyền Trử Lương lạnh nhạt nói: “Cách giới xuất đao, ta chỉ cắt đứt ba trăm năm thọ nguyên của bản khu hắn ta, chém hắn ta rời khỏi cấp bậc Chân Thần.”
Thập Tứ chớp chớp mắt, đây là lực lượng mà nàng ta không thể nào tưởng tượng được.
“Vậy người có thể phong tỏa vị trí của chân thân Trương Lâm Xuyên không?” Trọng Huyền Thắng hỏi: “Bây giờ hắn ta đang ở đâu?”
Ngay cả khi không có mối quan hệ cảm tình với Khương Vọng, thì sát ý của hắn ta đối với Trương Lâm Xuyên cũng cực kỳ nồng đậm.
Cái tên thủ lĩnh tà giáo này quả thực ác độc tày trời, làm người ta suy nghĩ tới mà sợ.