Chương 3106: Quốc thù tư hận
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đương nhiên, người sáng suốt đều nhìn ra được, phía sau chuyện này, càng nhiều là sự bất mãn của Cảnh quốc đối với Tề quốc, là người ở Kính Thế Đài cố ý coi nhẹ. Là Kính Thế Đài của Cảnh quốc không muốn cho thanh thế của Võ An Hầu Tề quốc được khuếch trương thêm.
Nếu là chỉ cần một phong thư của quân công Hầu gia Tề quốc ngươi phát tới, Kính Thế Đài ta liền lập tức ra mặt vậy thì ai mới là người chi phối thiên hạ?
Kính Thế Đài không lên tiếng, lực ảnh hưởng của Cảnh quốc bao trùm Trung Vực, thậm chí là các nước đạo chúc trong thiên hạ cũng đều im miệng không nói.
Tình hình chính trị bên ngoài là như thế, còn bên trong nội bộ Tề quốc cũng không phải bền chắc như thép, đồng thanh đồng sức.
Tuy nói tà giáo yêu nhân, người người có thể tru diệt. Nhưng muốn lấy lực lượng Tề quốc đến thôi động chuyện này cũng không phải là việc đơn giản. Ở một số thời khắc, chính trị sẽ tách biệt với lập trường.
Kính Thế Đài không nguyện ý để Khương Vọng chủ đạo chuyện này, không nguyện ý để thanh thế của hắn khuếch trương.
Trong nội bộ Tề quốc, chẳng lẽ ai ai cũng ngóng trông Khương Vọng tốt?
Quả thật với địa vị chính trị bây giờ của Bác Vọng Hầu cùng Võ An Hầu, muốn tại Tề quốc phổ biến một chính lệnh nhằm vào tà giáo cụ thể nào đó cũng không phải không được.
Nhưng về mặt hiệu suất, chắc chắn sẽ không nhanh.
Dù sao, bọn họ cũng không phải là Hoài quốc công đã chấp chưởng thế gia ngàn năm, cũng không phải Đại Mục hoàng nữ được Nữ Đế sủng ái.
Mà muốn triệt để tiêu diệt Vô Sinh Giáo, trọng yếu nhất chính là tốc độ.
Với trí tuệ của Trương Lâm Xuyên, ắt hẳn sẽ nhanh chóng dự phán được hậu quả xấu của bản thân sau khi thất bại tại Tề quốc. Cho dù, có thể đánh giá sai lực ảnh hưởng của Khương Vọng, nhưng chắc chắn gã cũng đã làm ra rất nhiều chuẩn bị.
Nếu để cho gã đầy đủ thời gian, rất khó nói gã có thể an toàn chuyển hết tín ngưỡng của Vô Sinh Giáo đi, rồi lại sáng tạo một tổ chức Bất Tử Giáo nào đó hay không. Việc mượn xác hoàn hồn thế này, gã vốn am hiểu nhất.
Vậy nên, trong việc truy đuổi tiêu diệt Vô Sinh Giáo này, Khương Vọng cùng Trọng Huyền Thắng chia nhau hành động.
Thư ngỏ của Khương Vọng là trực tiếp phát cho Tam Hình Cung, mời thánh địa Pháp gia đến chủ chứng. Theo đó, cũng bổ sung rất nhiều chứng cứ đủ để cho Tam Hình Cung thấy rõ việc này.
Bởi vì Lâm Huống, Ô Liệt đã từng cống hiến rất nhiều cho hình danh, Củ Địa Cung cũng đã sớm cho Lâm Hữu Tà một danh ngạch chuyên tu, hơn nữa Lâm Hữu Tà lại bị ngộ hại trong quá trình điều tra tà giáo... Với phong cách hành sự của Tam Hình Cung, dù thế nào cũng sẽ không né tránh việc này.
Đương nhiên, việc Chấp chưởng giả của Củ Địa Cung là đại tông sư Ngô Bệnh Dĩ cũng tỏ thái độ là việc Khương Vọng chưa nghĩ tới.
Lúc đầu, hắn cảm thấy đối với tà giáo có quy mô như Vô Sinh Giáo này, cùng lắm Tam Hình Cung cũng sẽ chỉ phái ra một chân truyền cấp độ Thần Lâm lên tiếng là được, ngay cả Chân Nhân cũng không cần ra mặt. Càng không nói đến việc Ngô Bệnh Dĩ đích thân lên tiếng, hiệu triệu tu sĩ pháp gia trong thiên hạ cộng hình sát... Chuyện này, chỉ có thể quy về việc Lâm Huống cùng Ô Liệt đã từng có cống hiến.
Bên phía Trọng Huyền Thắng, là mang hết toàn bộ hành vi cùng chứng cứ sau khi Trương Lâm Xuyên thế mệnh Lôi Chiêm Càn ở quận Lộc Sương quy tội cho Vô Sinh Giáo. Xuất phát từ "người bị hại" ở quận Lộc Sương, dẫn phát việc tiêu diệt tà giáo ở quy mô lớn.
Những "người bị hại" này, có một bộ phận rất lớn là những kẻ cạnh tranh thất bại. Bởi vì Trương Lâm Xuyên mượn thân thể Lôi Chiêm Càn, là để trèo lên con thuyền lớn Tề quốc chứ không phải là thực hiện hành vi phá hoại, cho nên trong toàn bộ quá trình đấu tranh ở quận Lộc Sương gã đều gần như tuân theo quy củ.
Có điều, những người này quả thực là bị Vô Sinh Giáo tổ Trương Lâm Xuyên chèn ép, dùng bọn họ để gõ vang tiếng chuông tiêu diệt Vô Sinh Giáo cũng không có gì không ổn.
Còn về việc phong thư ngỏ của Khương Vọng dẫn đến rất nhiều phản hồi, bên trong nội bộ Tề quốc có vô số ý kiến bất đồng.
Trong đó to tiếng nhất là danh nho Nhĩ Phụng Minh.
Người này viết liên tục ba thiên văn chương, nói "linh dương khởi đương đại nhậm", nói "tư dụng công khí giả hà vi", viêt "quốc gia đại sự, yên vi tư hận". (1)
(1) Linh dương khởi đương đại nhậm: Linh dương há có thể đảm nhiệm trọng trách; Tư dụng công khí giả hà vi: người sao có thể lấy của công để làm việc riêng; Quốc gia đại sự, yên vi tư hận: đại sự của quốc gia sao có thể vì vì hận thù cá nhân.
Hai thiên văn chương sau, vừa nhìn tên liền biết đại khái là nói gì. "Linh dương" trong Thiên văn chương thứ nhất là để chỉ Linh Dương Hầu thời Tề Võ Đế. Bởi vì dùng của công cho việc riêng mà bị Võ Đế đoạt tước.
Thiên thứ nhất thống mạ Linh Dương Hầu, xem như là đang thử nghiệm.
Lấy tích xưa để can gián ngày nay, văn chương vô cùng bay bổng.
Ngay sau đó, thiên thứ hai, thiên thứ ba, dùng từ càng lúc càng nghiêm khắc, cũng trực tiếp nhắm đầu mâu chỉ ngay Khương Vọng.
Nhĩ Phụng Minh đại biểu, đương nhiên không chỉ là bản thân gã. Nhưng nếu kiên quyết xếp gã vào đảng phái nào đó thì lại khó làm được. Một thân bút pháp tài hoa này, cùng tư thái cuồng sĩ ai cũng dám mắng chính là triết học sinh tồn của gã.
Gã biết ai có thể mắng, ai không thể mắng, nếu đụng phải cọng rơm cứng liền rụt đầu, đóng cửa không ra cũng chính là lý do khiến gã sống thoải mái hơn Hứa Phóng năm đó nhiều.
Có người cầu mỹ danh, có người cầu tiếng xấu, long xà đều có đạo, đều có thể phong sinh thủy khởi.
Ba thiên văn chương này quả thực viết rất đặc sắc, khiến triều đình nghị luận ầm ĩ.
Chính Sự Đường, Chiến Sự Đường thì lại không có đại nhân vật nào tỏ thái độ, nhưng từ đó tiếng tranh cãi lại càng thêm kịch liệt.
Là một trong những đại nhân vật có danh tiếng đang thịnh nhất Tề quốc, việc Võ An Hầu điều động tài nguyên quốc gia, truy kích và tiêu diệt một tà giáo vô danh cũng trở thành một chủ đề nóng mà đầu đường cuối ngõ đều đang thảo luận.
Những tấu chương liên quan bay đến không ngừng như mưa rào.
Người ủng hộ có, người phản đối cũng có.
Mãi cho đến hôm nay, trận triều nghị này, thiên tử chỉ rõ để Khương Vọng tham gia.
Ước chừng chính là muốn đóng hòm kết luận vấn đề đang xôn xao trong khoảng thời gian này.
Thanh Chuyên cũng vì thế nên mới lo lắng.
Khương Vọng lại rất bình tĩnh, nghe được tin tức này cũng chỉ nói một tiếng: "Biết."
Có một số việc kỳ thật cũng không gì để tranh luận, nhưng vẫn không thể chịu nổi việc bị một số ít người soi mói, một số khác trợ giúp.
Hắn đã sớm quen, cũng đơn giản là muốn đi đối mặt.
Sau khi nhìn thoáng qua bia mộ Lâm Hữu Tà lần nữa, hắn liền nhổ thân mà lên, đạp không đi xa... Từng đóa mây xanh nở rộ, chỉ hướng Lâm Truy.
...