Chương 3107: Quốc thù tư hận (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tử Cực Điện chính là điện nghị sự của văn võ bá quan Đại Tề đế quốc.
Việc chính sự mang tính địa phương ở đế quốc vĩ đại này thường bắt đầu và hoàn thành ở các quận. Bình thường triều đình chỉ phụ trách giám sát.
Còn về chính sự liên quan đến quốc gia, cùng vài sự vụ địa phương không thể làm chủ đều sẽ được bách quan nghị sự trong từng giai đoạn, xử lý thỏa đáng.
Đi lên nữa là do Chính Sự Đường hợp nghị, cuối cùng mới là thiên tử xem xét.
Dù sao, đế quốc to lớn như vậy, có cương thổ vạn dặm, trăm tỉ con dân, làm sao có thể chuyện nào cũng phí sức được?
Trong lịch sử, hoàng đế nửa tháng một lần, một tháng một lần, thậm chí một năm nửa năm không lên triều đều là chuyện bình thường.
Duy chỉ có đương kim thiên tử hiện nay là thường xuyên lên triều, chỉ cần không xuất chinh thì dù có gió có mưa cũng không ngoại lệ. Ông thường ngồi trên ghế cao trong Tử Cực Điện, trầm mặc dự thính bách quan tránh cãi. Không phải đại sự thì không tham dự thảo luận, nhưng những việc bách quan nghị luận đều sẽ qua tai ông một lần, vậy nên không người nào dám không dụng tâm.
Dù rằng đã có công tích có thể sánh vai Thái tổ, Võ Đế nhưng ông vẫn không hề lười biếng ngày nào.
Ông ngồi ở nơi chí tôn, bình tĩnh sau lớp rèm che, ai cũng không thể thấy rõ tâm tình, nhưng ông lại luôn quát sát kỹ thiên hạ.
Mọi đế vương vĩ đại đều luôn có chỗ cầu. Hiển nhiên, việc Đại Tề hiện tại vượt ngang Đông Nam, nhìn chằm chằm thiên hạ vẫn chưa thể lấp đầy dã vọng của ông.
Từ khi đăng cơ đến nay, ông ngồi đã năm mươi bảy năm.
Niên hiệu Nguyên Phượng đã đủ để mang theo danh tiếng vĩ đại nhưng những chuyện xưa liên quan đến niên hiệu này vẫn còn đang tiếp tục.
Khác với tưởng tượng uy nghiêm yên lặng, vĩ đại hùng vĩ, tại đa số thời điểm, Tử Cực Điện chẳng khác gì chợ bán thức ăn. Các bên không ngừng cãi nhau, tranh luận đến đỏ mặt tía tai cũng không phải là chuyện gì hiếm lạ.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Người này nói thuế nông không những phải cắt giảm, mà tương ứng cũng phải đổi lương thành tiền, tránh việc hao tổn trong quá trình thu lương thực.
Người kia nói, ba mươi loại thuế là hoàng ân cuồn cuộn, cần làm chuyện gì cũng phải cân nhắc đến tình hình trong nước, lấy tiền lấy tiền, ngươi sắp chết đói rồi còn ăn tiền được không.
Tranh luận túi bụi.
Cho đến khi ngoài cửa truyền đến thanh âm của Kim Qua võ sĩ - "Võ An Hầu yết kiến!"
Tử Cực Điện lập tức như bị người ta phủ kết giới im lặng, tất cả mọi người đều ngậm miệng.
Có vài người, ánh mắt như có như không nhìn thoáng qua đội ngũ đang đứng bên phải đại điện, vị danh nho yên lặng tự hiển thần thái... Nhưng lại không hề có nhất quan nửa chức trong người - Nhĩ Phụng Minh.
Ở thời diểm này, Võ An Hầu hất lên một thân Hầu phục sắc tím cửu mãng nuốt mây, tay đè trường kiếm, nhanh chân bước vào điện.
Tiếng giày thanh thúy vang lên trong đại điện, hôm nay hắn không còn mang theo dáng vẻ ôn hòa ngày xưa mà ngũ quan sắc bén, khí như mây bay, dường như danh kiếm thiên hạ bên hông hắn kia đã xuất vỏ!
Hắn dạo bước giữa lối đi do quan lại cả triều tách ra, mắt nhìn thẳng. Bên trong Tử Cực Điện mênh mông, mang theo phong thái chống đỡ mái vòm. Từng bước một, đi đến trước bệ đỏ.
"Miễn lễ." Thiên tử Đại Tề đang ngồi trên long ỷ, giơ tay lên.
Trong đội ngũ Chính Sự Đường, Tống Diêu mặt không biểu tình, dư quang thoáng nhìn Dịch Tinh Thần đang mang tấu chương bên cạnh, ổn định đến không bay một sợi tóc.
Trong lòng biết mọi người đều cảm thấy hơi mờ mịt.
Dù là ủng hộ Võ An Hầu hay ủng hộ Nhĩ Phụng Minh đều không thể nắm chắc được thái độ của thiên tử.
Còn chưa bái đã miễn lễ?
Thiên tử đây là hài lòng hay là bất mãn?
Nâng cao có phải là vì muốn đánh cho ngã đau không?
Người có tâm thì liếc qua Quan Quân Hầu, người được xưng đế quốc song kiêu cùng Võ An Hầu. Nhưng chỉ thấy, vị Hầu gia áo trắng này, hai con ngươi hơi khép, vẫn đang đắm chìm trong thế giới tu hành - có thể "đứng gác" trong triều nghị, quả thực là đặc quyền của vị quân công hầu trẻ tuổi này.
Khương Vọng mặc kệ những người khác, cũng không đi phỏng đoán tâm tư của ai, chỉ đứng ở đó, sống lưng thẳng như kiếm, đạp đất chống trời.
Ánh mắt thiên tử rủ xuống, thanh âm bao phủ đại điện: "Thư của Võ An Hầu viết rất tốt, có thể thấy được gần đây rất dụng công đọc sách."
Khương Vọng trả lời: "Thần chỉ là khó kìm lòng nổi, nâng bút mà lên, cũng không biết văn là tốt hay xấu."
Thiên tử nhìn hắn, ngữ khí cũng không gợn sóng: "Gần đây có mấy thiên văn chương, trích dẫn kinh điển, câu cú hoa mỹ, đọc như phẩm trà thơm, Võ An Hầu có đọc qua chưa?
"Nếu là văn chương gần đây thì hẳn là thần chưa đọc qua."
"Vì sao?"
"Không có thời gian."
"Ái khanh đang bận rộn chuyện gì?"
Khương Vọng bình tĩnh hồi đáp: "Bận tang sự của bằng hữu."
Thiên tử vốn còn mấy lời muốn nói nhưng lúc này đột nhiên không muốn nói nữa.
Liền khoát tay áo: "Nhĩ tiên sinh, trẫm đã mời Võ An Hầu đến cho ngươi, có vấn đề gì, ngươi không ngại thì cứ hỏi thẳng hắn."
Bầu không khí bên trong Tử Cực Điện trở nên hơi căng thẳng.
Hiển nhiên Nhĩ Phụng Minh đã sớm chuẩn bị, tay áo bồng bềnh, thản nhiên đi ra khỏi đội ngũ, đi đến bên cạnh Khương Vọng.
Tay gã không tấc sắt, trên chân chỉ có đôi vớ trắng, khí thế tự nhiên thua mấy phần.
Nhưng sắc mặt gã thong dong, trước tiên là thi lễ với thiên tử một cái, sau đó lại khom người với Khương Vọng, rất thành khẩn nói: "Trước giờ thảo dân vẫn luôn kính trọng võ huân của Hầu gia, hôm nay thử lên tiếng, nếu có sai lời thì xin Hầu gia cứ khiển trách. Nếu không đủ hả giận, máu tươi ba thước, thảo dân cũng không oán hận."
Đối với danh nho nhiều lần mắng mình cẩu huyết lâm đầu, Khương Vọng hơi nhíu mày: "Mời nói."
Nhĩ Phụng Minh đứng lên, tay áo hất ra hai bên, mang theo một cỗ phong lưu của danh sĩ: "Xin hỏi Hầu gia, quốc thù tư hận, cái nào nhẹ cái nào nặng?"
"Như thế nào là quốc thù? Như thế nào là tư hận?" Khương Vọng hỏi lại: "Nhĩ tiên sinh không ngại thì cứ nói thẳng, phạt Hạ tính là gì? Diệt Vô Sinh Giáo tính là gì?"
Nhĩ Phụng Minh nói: "Phạt Hạ đương nhiên là quốc thù, diệt Vô Sinh Giáo là tư hận."
Khương Vọng bình tĩnh nhìn gã: "Vô Sinh Giáo ảnh hưởng đến việc bản hầu phạt Hạ sao?"