Chương 3119: Ta nay tới đây ngươi ở đâu (3)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đâu chỉ mỗi Vô Sinh Giáo?
Trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi, tà giáo bị phá hủy trong thiên hạ đã là nhiều vô số kể!
Ai cũng cảnh giác, nhìn chằm chằm mỗi kẻ khả nghi có thể là người truyền giáo, những bàng môn tả đạo kia, những âm túy tà giáo kia, từng kẻ cụp đuôi làm người. Trong khoảng thời gian này, độ khó của việc truyền giáo chẳng khác nào như đang ở núi Khung Lư - ở quê nhà của thần linh hiện thế, tranh tính ngưỡng với thần linh hiện thế, những tiểu mao thần đứng sau lưng kia nào có thể không bị liên lụy, bị nghiền chết?
Đa số người đều không thể nhìn thấy phía sau sự việc này là hai bá chủ quốc đang đánh cờ, không nhìn thấy Khương Vọng mượn đại thế huy hoàng, không nhìn thấy thư xác nhận của Tam Hình Cung.
Bọn họ chỉ thấy, Võ An Hầu Khương Vọng phát ra một phong thư ngỏ, như dựng thẳng một lá cờ giữa thiên địa, các quốc gia trong thiên hạ liên tục hưởng ứng, sau đó, phàm là nơi ánh sáng chiếu đến, không còn chỗ cho Vô Sinh Giáo sống yên ổn!
Đây là uy vọng cỡ nào? Lực ảnh hưởng cỡ nào?
Mà lực đả kích hắn gây ra cho tà giáo, khiến không ít người được cứu thoát khỏi tai họa, cứu vớt không ít cuộc sống đã bị vỡ vụn.
Mọi người không tiếc ca ngợi, không tiếc ca tụng. Còn có người hô lên khẩu hiệu "Thiên hạ đệ nhất thiên kiêu", thậm chí còn không thêm tiền tố Nội Phủ, Ngoại Lâu, Thần Lâm nào cả.
Khương Vọng đương nhiên không dám nhận.
Hắn biết mình còn lâu mới có được thực lực như vậy, còn lâu mới có được lực ảnh hưởng như thế, chỉ là cơ duyên xảo hợp, bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió.
Nhưng lần này, hắn bay ra khỏi Lâm Truy, đi đến Yên Vân Sơn, đối mặt với mọi thứ quả thực khác xa so với quá khứ.
Toàn bộ thế giới tràn đầy thiện ý!
Đoạn đường này của hắn một mạch bay thẳng, thông suốt.
Dù có quan ải bị giới nghiêm, cũng chỉ cần báo danh hào của mình, thêm một bước xác minh liền lập tức được cho qua.
Còn có nhiều kẻ không quen biết, đưa những tin tức về Vô Sinh Giáo mà bọn họ đã tập hợp được, giúp hắn phác họa ra quỹ tích của Trương Lâm Xuyên, còn có kẻ ủng hộ, cỗ vũ, muốn đi theo.
Trong vòng một đêm, khắp nơi đều là bằng hữu!
"Hôm nay nhìn thấy Võ An Hầu, quả thực vinh hạnh vạn phần! Mời đi bên này, để ta mở đường cho ngài!"
"Mau mở chốt cho Võ An Hầu!"
"Tham kiến Võ An Hầu! Chỗ ta có một phần điển tịch truyền giáo của Vô Sinh Giáo, hy vọng có thể trợ giúp ngài..."
"Ngài cứ đi thẳng về phía trước, ta đã gửi tin tức đi rồi, sẽ không gặp phải kẻ nào không có mắt."
"Ngài là người ta sùng bái nhất đời này, ta đã hái được đầu lâu của một tên Địa Sát sứ giả, xin ngài đạp lên cái đầu này đi qua, chuyến này thuận thuận lợi lợi, nhất định sẽ chém được yêu nhân Vô Sinh Giáo kia!"
Hắn không giống như đang đi về phía một trận đấu tranh sinh tử, mà giống như đang kiểm duyệt sơn hà tốt đẹp ở nhân gian, khắp bên đường đều là hoa tươi cùng tiếng vỗ tay.
Nhưng càng là như thế, hắn càng trầm mặc.
Một đường bay nhanh về phía tây, chỉ có kiếm trong tay chưa từng buông lỏng.
Khi quân thần Trang quốc vu cáo hắn thông Ma, Kính Thế Đài công khai truy nã, tiếng mắng trong thiên hạ như nước thủy triều —— hắn tự nói với mình, ta phải biết được ta là "Ta".
Khi may mắn nhấc lên dòng lũ, đứng tại bên trong thủy triều thời đại, thiên hạ phụng hắn như thần, hắn cũng muốn nói với mình - Ta phải biết được ta là "Ta"!
…
Cốc cốc cốc.
Cửa phòng được gõ một cách lễ phép.
Sau đó là giọng nói trẻ con, dè dặt như ăn trộm vang lên: “Thanh Vũ tỷ tỷ, tỷ có trong phòng không?”
Loảng xoảng loảng xoảng, trong phòng vang lên một trận rối loạn.
Sau đó rất nhanh liền khôi phục sự yên tĩnh.
Ken két~
Cửa phòng được mở ra.
Diệp Thanh Vũ nhanh nhẹn xuất trần đứng ở cạnh cửa, khí chất thanh lãnh không dính khói lửa nhân gian, cười lên cực kỳ dịu dàng: “Sao muội biết ta ở chỗ này thế?”
Mắt nàng trong vắt như suối nguồn, lông mày cong cong như trăng treo giữa trời.
Nụ cười này, chính là ánh trăng tỏa xuống núi rừng.
Trong suốt động lòng người như thế.
Khương An An đã sớm nhìn quen cảnh đẹp ý vui như thế, nhìn trái nhìn phải, như kẻ trộm cười nói: “Lúc nãy mới gặp Diệp bá bá, ông ấy nói trong nhà có cướp, sai Khương tiểu hiệp đến bắt người quy án… Muội cũng biết là tỷ rồi!”
Diệp Thanh Vũ đỏ mặt, hơi hơi xấu hổ, lại hơi hơi bực mình.
Lão Diệp này! Bổn cô nương chỉ là đến tìm hiểu tình báo Bạch Cốt Đạo một chút, tới vội quá nên quên báo một tiếng mà thôi, sao lại bảo là “trộm”?
Chủ Bí lâu này, các chủ có thể tới, thiếu các chủ không thể tới sao?
Không lộ dấu vết thu tình báo đang giữ trong tay áo vào trong hộp trữ vật, vẻ mặt nghiêm túc, nghiêm túc nhìn tiểu An An: “Tỷ tỷ đến đây để tìm sách đọc, trùng hợp quá, muội cũng vậy sao?”
Vừa nói, vừa chuẩn bị giới thiệu: “Nơi này có rất nhiều y kinh, ghi chép các loại kinh lạc huyệt vị, cách pha trộn các loại dược tính sao cho cân đối. Còn có rất nhiều kinh điển sử học, cái loại mà một chữ có thể được diễn giải ra mười chữ kia… Đều có thể có!”
Khương An An chợt cảm thấy hàm răng đau nhức, cảm giác rằng mình ăn kẹo đường quá nhiều rồi.
Ôm má nói: “Trời ạ!”
“Sao thế?” Diệp Thanh Vũ ngồi xổm xuống, ân cần hỏi.
Khương An An nháy mắt ầng ậng nước mắt, đáng thương nói: “Hình như muội bị đau răng.”
Ca ca đã nói không nên nói dối.
Nhưng ta nói là “hình như” mà.
“A…” Diệp Thanh Vũ há miệng làm mẫu, ý bảo: “Để tỷ tỷ nhìn một chút.”
Khương An An vùi đầu vào trong ngực nàng ta: “Tỷ tỷ ôm một cái.”
Vẻ nghiêm túc trên mặt Diệp Thanh Vũ nhất thời tan biến, vỗ nhẹ sợi tóc của đứa bé: “Ai bảo muội ăn nhiều keo như vậy, lúc này vui rồi chứ?”
Khương An An dùng khuôn mặt nhỏ bé dụi dụi, để bản thân vùi càng thêm thoải mái, mới buồn bực nói: “Muội ăn không nhiều lắm đâu, răng của Xuẩn Hôi mới bị sâu ~”
Diệp Thanh Vũ nói: “Thế thì nó mới ngốc, tên còn là Xuẩn kìa. Muội có ngốc không?”
Khương An An nghĩ nghĩ cũng có lý, lại rầm rì nói.
“Đúng rồi.” Khương An An chợt nhớ tới một chuyện, ngẩng đầu lên: “Thanh Vũ tỷ tỷ, ở chỗ chúng ta có tà giáo không?”
“À, có lẽ là không có.” Diệp Thanh Vũ dừng một chút: “Vì sao lại hỏi như thế?”
Khương An An cầm sóc hạp bảo bối của mình ra, từ trong đó lấy ra bảng cáo thị: “Muội thấy rất nhiều nơi đều dán cái này.”