Chương 3130: Quan ải khó vượt (3)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nghe thấy Đàm Văn Khí nói như vậy, những tướng lãnh dưới quyền ông ta cũng liền cắn chặt răng, nuốt huyết lệ, từ từ đứng dậy, tự mình đi điều quân.
Trong tòa quân trướng đóng quân nơi miền quê hoang dã này, rất nhanh chỉ còn lại một mình Đàm Văn Khí.
Chỉ vào giờ khắc này, ông ta mới hiện ra khuôn mặt mệt mỏi.
Ông ta là một lão tướng sa trường, không hề sợ hãi chuyện lao vào vạn quân, không sợ hãi tướng địch dũng mãnh đến cỡ nào. Chỉ đơn giản bày trận, liều mạng cứng rắn giết.
Nhưng mà với một đối thủ như Trương Lâm Xuyên, ông ta như chuột kéo rùa, cảm thấy chẳng biết ra tay chỗ nào.
Căn bản không tìm được người, nói gì đến chuyện đối phó?
Người này tứ cố vô thân, không nhà không bạn, Vô Sinh Giáo một tây hắn ta tạo ra cũng đã không còn, muốn tìm ra gốc rễ, cũng không có gì để tìm.
Cho dù những thứ này có tồn tại, có lẽ cũng không thể nào ảnh hưởng đến Trương Lâm Xuyên.
Trong khoảng thời gian này Vô Sinh Giáo đã chết nhiều người như vậy, biết bao nhiêu tín đồ thành kính gào khóc mời thần chủ cứu nạn? Trương Lâm Xuyên ngay cả một luồng khói trắng cũng không có.
Một người tuyệt tình tuyệt tính như thế, căn bản sẽ không quan tâm đến bất cứ kẻ nào.
Đàm Văn Khí trầm mặc nhìn chậu than trước mắt, sinh ra một loại kích động muốn đá đổ. Cho dù là ông ta, cũng cảm thấy khí lực toàn thân không chỗ thi triển, uất hận đầy lòng không thể phóng thích.
Lòng đầy thù hận…
Ông ta cảm thấy, lồng ngực mình đã bị sự uất hận lấp đầy.
Thình thịch!
Ông ta cảm thấy trái tim của mình đập rất nhanh, rất nặng.
Không tốt! Đàm Văn Khí dày dặn kinh nghiệm chiến trận, trong nháy mắt đã nhận ra có gì đó không đúng, chợt tỉnh hồn lại, binh sát dâng lên như thủy triều.
Nhưng ngay lại lúc đó…
Rắc!
Xương sườn của ông ta trực tiếp xé toang lồng ngực, giống như một cánh cửa, mở ra hai bên. Lồng ngực của ông ta trực tiếp nứt toác ra, một trái tim đỏ tươi bay ra ngoài!
Đàm Văn Khí nhìn chằm chằm trái tim của mình, thấy trên trái tim này cũng đang lan tràn chi chít vết rạn, sau đó nở tung ra như cánh hoa, chính giữa nhảy ra một hạt giống màu trắng bệch.
Loại hạt này chỉ vừa nhảy ra ngoài, gặp ánh sáng liền to ra, hóa ra một gương mặt nam tử không xuất sắc lắm.
“Trương, Lâm, Xuyên?” Đàm Văn Khí thấy hai mắt của mình cũng đã nứt ra rồi, ông ta nghe thấy giọng mình vang lên đau đớn như thế.
Mặc dù chưa bao giờ nhìn thấy người này tận mắt, mặc dù trước mắt đã là một mảnh mưa máu lất phất, nhưng ông ta vô cùng chắc chắn, người lúc này xuất hiện trước mắt mình, chính là giáo chủ Vô Sinh Giáo Trương Lâm Xuyên.
Trương Lâm Xuyên để lại trấn Vãn Tang khoảng chừng 27 manh mối lừa dối chuyện truy tung, lại cố tình lan truyền tin tức giả quận thủ Tín Lan, vì bản thân chiếm được càng nhiều thời gian chạy trốn.
Nhưng những thứ này chẳng qua cũng chỉ là ngụy trang.
Trương Lâm Xuyên căn bản vẫn lẩn trốn ở trấn Vãn Tang, căn bản là trốn bên trong trái tim của Đàn Văn Khí, căn bản không chạy đi đâu cả, khó trách toàn bộ hình tư Ngụy quốc đều điên cuồng không thể tìm ra dấu vết của giáo chủ Vô Sinh Giáo!
Là vào lúc nào? Đàm Văn Khí đau khổ suy tư về… Là lần đầu tiên tiến vào trấn Vãn Tang, ngửi được những… mùi máu tanh kia, lần đầu sinh ra phẫn nộ? Là lúc tự tay treo ngược quận thủ Tín Lan kia, hận không thể từng đao từng đao chém hắn ta kia?
Ông ta nghĩ không ra… ông ta cụ thể bị trúng chiêu từ lúc nào.
So với việc xương sườn xé nát lồng ngực, trái tim nứt vỡ thứ càng khiến ông ta đau đớn chính là…
Ông ta phong tỏa trấn Vãn Tang, nhìn chằm chằm thảm trạng của dân chúng, thề rằng phải báo thù cho những người dân vô tội kia, tận lực tham dự đội ngũ truy sát Trương Lâm Xuyên, cuối cùng lại là ông ta tự mình đưa Trương Lâm Xuyên ra khỏi Ngụy quốc!
Mà hiện tại…
Trương Lâm Xuyên mở mắt, trong đôi mắt kia nhất thời đầy mờ mọt, giống như vừa mới tỉnh ngủ.
Nhưng thấy được dáng vẻ Đàm Văn Khí, nghe thấy giọng Đàm Văn Khí, hắn ta liền thu hồi phong ấn “bản thân” lại.
“Mầm ác” đã thu hoặc Đàm Văn Khí trước, làm tan rã năng lực phản kháng của Đàm Văn Khí.
Hắn ta cũng không nói bất kỳ lời thừa nào, chỉ đưa tay lên nhấn một cái, liền ấn ngã Đàm Văn Khí xuống đất, biến thành một đống bùn nhão là hỗn hợp máu thịt và xương cốt vỡ vụn.
Lần này hoạt động ở Ngụy quốc, hắn ta cũng không giao thủ với Ngô Tuân, thậm chí cũng không trải qua chiến đấu kịch liệt gì. Nhưng quá trình hung hiểm, so với lần đó ở địa cung Yến Vân Sơn, không biết nguy hiểm hơn gấp bao nhiêu lần!
Trong toàn bộ Mầm Ác, phong ấn bản thân, quá trình ẩn mình trong cơ thể Đàm Văn Khí, hắn ta không biết gì về thế giới bên ngoài.
Một khi bị phát hiện, lập tức liền nhận kết quả thân tử đạo tiêu.
Chỉ cần Ngô Tuân đích thân đến, chỉ cần chủ trì Long Hổ đàn Đông Phương Sư ở ngay gần đó bói toán, chỉ cần hắn ta để lộ một chút dấu vết, lộ ra một chút sơ hở, thì hiện tại đã chết không kịp ngáp rồi.
Hắn ta bất cứ lúc nào cũng đang ở trong nguy hiểm, đâu chỉ là qua lại ở ranh giới cửu tử nhất sinh?
Mặc dù mỗi một bước hắn ta đều làm một cách hoàn hảo, lần ẩn mình cuối cùng cũng gần như hoàn mỹ. Nhưng hoàn mỹ cấp bậc Thần Lâm, ở trước mặt Chân Nhân lại là sơ hở chồng chất. Hắn ta có nhãn giới cấp bậc Động Chân, cũng chỉ có thể “bổ khuyết” hết sức, chứ không thể không có “sơ hở”.
Nhưng Chân Nhân nào, có thể cố ý nhìn chằm chằm một đại tướng thành tựu Thần Lâm nhiều năm như Đàm Văn Khí chứ?
Làm vậy cơ hồ là đem Đàm Văn Khí lột sạch quần áo diễu chúng, được xem là một chuyện vô cùng nhục nhã.
Trương Lâm Xuyên hiểu rõ, một khi chuyện trấn Vãn Tang bị phát hiện, triều đình Ngụy quốc chắc chắn sẽ trước một bước phong tỏa biên cảnh, cường giả như Đông Phương Sư cũng nên ưu tiên trấn trụ trạm kiểm soát các nơi, không để hung hủ lén lút.
Bởi vì hung thủ đã cho chính mình thời gian chạy trốn, dựa theo logic bình thường, vây kín con đường chạy trốn, chắc chắn là một bước quan trọng nhất. Phong tỏa hiện trường, thăm dò chứng cứ chính là bước thứ hai.
Thứ mà hắn ta nhắm vào chính là khoảng thời gian chênh lệch này, lặng lẽ gieo mầm ác lên người Đàm Văn Khí, sau đó phong ấn chính mình, ẩn vào trong đó.
Đương nhiên, cho dù đã thực hiện kế hoạch đến mức độ này, hắn ta cũng sẽ gặp nguy hiểm rất lâu.