Chương 3131: Quan ải khó vượt (4)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nếu Đàm Văn Khí có chút nghi ngờ nào, nếu Đông Phương Sư nhìn Đàm Văn Khí thêm mấy lần, có lẽ hắn ta cũng phải chấp nhận rằng ở Ngụy quốc…
Không gặp may.
Dự đoán trước đó của hắn, chẳng qua là đợi đến khi Ngụy quốc điều động mọi cảnh giới xong, hắn ta lại giết Đàm Văn Khí rời đi.
Nhưng không ngờ rằng Đàm Văn Khí lại trở thành một trong những người phụ trách tổ đội truy sát giáo chủ Vô Sinh Giáo, rời khỏi Ngụy quốc, trực tiếp mang theo hắn ta rời khỏi nơi nguy hiểm. Đây quả thực là kết quả không thể nào tốt hơn.
Chẳng lẽ giết người nhiểu rồi, sẽ nhận được sự chú ý của thiên ý?
Chuyện này đúng là khiến hắn ta cảm thấy có chút hài hước.
Trong lòng thờ ơ suy nghĩ những chuyện không có ý nghĩa này, Trương Lâm Xuyên thu hồi bàn tay, chỉ nói: “Kiếp thứ hai kết thúc.”
Hơi thở của hắn ta rõ ràng mạnh mẽ hơn một chút.
Bàn tay tái nhợt vuốt một cái, dùng thần thông [Vô Căn] cắt đứt liên hệ, sau đó liền biến mất khỏi tòa quân trướng này.
…
…
Lúc Khương Vọng ngồi trong nhà Thần Tị Ngọ, chờ kết quả điều tra bí mật toàn quốc của Tống quốc.
Tả Quang Thù đã thông qua con đường phủ Hoài quốc công, giúp hắn nhắc nhở các nhân vật trọng yếu của Đan quốc, Long Môn thư viện, Nam Đấu Điện, Kiếm Các, Việt quốc, Trang quốc về Trương Lâm Xuyên.
Đúng vậy, ngay cả Trang quốc hắn cũng nhờ Tả Quang Thù báo tin.
Bởi vì người mà hắn hận, chưa bao giờ là dân chúng Trang quốc, mà chỉ có Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối – những kẻ chi coi dân chúng là phương tiện tu hành, là thẻ đánh bạc để giao dịch, là bùn đất vụn vặt.
Món nợ giữa hắn và Trang Cao Tiện Đỗ Như Hối, lúc nào cũng có thể tính, nhưng hắn cũng không thể ngồi trơ mắt nhìn Trương Lâm Xuyên tùy ý đến Trang quốc giết dân chúng.
Hiện tại hắn chỉ hy vọng, Trương Lâm Xuyên đã ẩn vào Tống quốc, hoặc là đang chuẩn bị ẩn vào Tống quốc.
Khiến hắn có thể nhanh chóng kết thúc mọi chuyện.
Gió tanh mưa máu đã kéo dài quá lâu, người trong thiên hạ không nên bởi vì một giáo chủ Vô Sinh Giới Trương Lâm Xuyên mà cảm thấy hoảng sợ quá lâu. Hắn cũng không nên khiến Lâm Hữu Tà chờ đợi quá lâu.
Sở dĩ chọn đến Tống quốc.
Là bởi vì Trương Lâm Xuyên đã nhiều lần mạo hiểm, phong cách am hiểu lợi dụng điểm mù tâm lý “nơi tối nhất là dưới chân đèn” đến xem, Tống quốc là nơi có khả năng trở thành bước hành động tiếp theo của hắn ta nhất – điều kiện tiên quyết là hắn ta thật sự còn có động tác kế tiếp.
Thù hận có thể che mắt một người, phẫn nộ cũng vậy.
Cho nên Khương Vọng lần nữa tự nói với mình, phải bình tĩnh. Phải dùng sự lãnh khốc vô tình xấp xỉ Trương Lâm Xuyên, để đối phó với kẻ địch như Trương Lâm Xuyên.
Hắn dùng Như Mộng Lệnh, không ngừng tạo nên “Trương Lâm Xuyên” trong lòng.
Không chỉ là hình tượng người này, còn có tính cách của hắn ta, thuật pháp của hắn ta, thần thông của hắn ta, đủ loại lời nói cử chỉ của hắn ta.
Hắn muốn hiểu rõ kẻ địch này như hiểu rõ chính mình.
Diệp Thanh Vũ đưa tới nhiều tình báo về Bạch Cốt Đạo, Tả Quang Thù có hàng loạt tin tức về Vô Sinh Giáo, Trọng Huyền Thắng trấn giữ Lâm Truy, cũng đang không ngừng thu thập tin tức các nơi… Những thứ này đều rất có ích.
Khương Vọng giống như nghiên cứu một môn bí thuật tuyệt đỉnh, thái độ gần như si mê, nghiêm túc nghiên cứu Trương Lâm Xuyên.
Hắn đã tưởng tượng qua nghìn lần vạn lần, hắn chém đệ nhất kiếm của mình như thế nào… chỉ cần Trương Lâm Xuyên xuất hiện trước mặt hắn.
Vừa lúc đó, tấm đao tiền cũ đã lâu không có động tĩnh kia, bỗng nhiên nhảy ra ngoài, ở trong không trung vẽ ra một quỹ tích huyền diệu khó giải thích, treo trước người hắn không xa.
Dường như có thể đụng tay đến, vừa tựa hồ như ảo giác.
Giọng nói của giám chính Khâm Thiên Giáo Nguyễn Tù vang lên từ trong đao tiền…
“Là ta.”
Thư gửi về phủ tổng đốc Nam Hạ như đá ném vào biển rộng, Khương Vọng vốn tưởng rằng Nguyễn chân quân đã cự tuyệt hắn.
Hắn cũng đã nghĩ đến việc mời Dư Bắc Đẩu ra tay bốc quẻ, nhưng mà thông qua tấm đao tiền mà Dư Bắc Đẩu đưa cho hắn kia, hắn căn bản không thể liên lạc được với Dư Bắc Đẩu.
Hắn đành phải cắt đứt tâm tư nhờ cao nhân bốc quẻ, tiếp tục đấu trí so dũng khí với Trương Lâm Xuyên ở phương diện khác.
Không ngờ vào lúc này, Nguyễn Tù lại truyền tin đến.
“Giám chính đại nhân!” Khương Vọng lập tức ngồi nghiêm chỉnh.
“Tục sự quấn thân, lúc này mới có chút rảnh rỗi.” Nguyễn Tù không hề chậm trễ thời gian, giải thích một câu, liền nói: “Tính quẻ một lần, phải đền nhân quả. Mời lão phu ra tay, cái giá phải trả rất lớn, Võ An hầu, ngươi đã chuẩn bị chưa?”
Khương Vọng chỉ chắp tay nói: “Xin giám chính đại nhân vui lòng tính quẻ, Khương Vọng đã chuẩn bị kỹ. Nếu có thể dùng tiền tài, Khương Vọng nguyện tán hết gia tài. Nếu không thể dùng bạc, Khương Vọng nguyện làm trâu làm ngựa.”
Nhân quả phải đền là quy củ quẻ đạo. Cho dù Tề thiên tử mời Nguyễn Tù ra tay, quả thật cũng phải trả giá, Khương Vọng hắn đương nhiên không đủ để làm ngoại lệ. Nguyễn Tù muốn gì, hắn liền cho cái đó.
“Bốn năm danh vọng, dùng hết vì tư hận.” Nguyễn Tù thở dài một câu: “Ta đã biết quyết tâm của Võ An hầu.”
Vị tông sư Chiêm Tinh này không nói về cái giá, chỉ nói: “Thư ngươi gửi ta đã đọc rồi, xương thịt đều rất rõ ràng, có thể tái hiện hiện trường trấn Vãn Tang Ngụy quốc.”
Lời y xoay chuyển: “Nhưng những… người chết kia của trấn Vãn Tang, ta không thể bói toán.”
Khương Vọng hơi sửng sốt: “Vì sao?”
Nguyễn Tù cảm khái nói: “Người trong thiên hạ sợ rằng đều coi thường vị giáo chủ Vô Sinh Giáo này, trong bẫy còn có bẫy. Ta không thể bói toán, là bởi vì những… vong hồn kia của trấn Vãn Tang, thật ra đều không tiến vào Vô Sinh Thế Giới, mà là bị bỏ vào U Minh. Trương Lâm Xuyên ỷ vào Bạch Cốt thánh thể làm việc ác. Sử dụng Bạch Cốt bí pháp, đem giết chóc vào đất U Minh, bất kỳ quẻ sư nào muốn tìm tòi đến tận cùng, thứ tính ra không phải Trương Lâm Xuyên, mà là Bạch Cốt tà thần!”