Chương 3132: Tam Chân Trục Tà, Thái Bình Thịnh Thế (1)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Vọng biết rất rõ rằng mặc dù hắn và Trương Lâm Xuyên không đội trời chung, hắn cũng đã từng thề sẽ diệt Bạch Cốt Tà Thần. Nhưng kẻ thù của kẻ thù vẫn là kẻ thù, Trương Lâm Xuyên và Bạch Cốt Tà Thần cũng là kẻ thù sinh tử!
Trương Lâm Xuyên hiện tại đã là địch nhân của toàn thiên hạ, không còn chỗ dung thân, nhưng dưới tình thế cực kỳ nguy cấp, hắn ta vẫn có thể xuất ra nước cờ này, mượn địch tính bạch cốt!
Có thể nói, mỗi bước đi đều tràn đầy sát cơ, mỗi bước đi đều có mưu tính. Nó gần giống như việc hái hoa lướt tuyết trong khi đang chạy điện cuồng trên mép vách đá. Tính xem sâu đến mức nào.
Bạch Cốt Tà Thần là sự tồn tại trên cả sự tối cao ở thế giới U Minh.
Cho dù có là Nguyễn Tù, thì sao có thể tính ra được chứ?
Nếu tính toán một cách tùy tiện, thì rất dễ dẫn đến tổn thương.
Và nếu thực sự có ai đó có thể tính được đến thế giới U Minh, áp đảo được Bạch Cốt Tà Thần, đi đến thế giới U Minh tranh đấu…thì đối với Trương Lâm Xuyên mà nói lại là chuyện tốt. Hắn ta sợ là chỉ ước rằng có ai chiến đấu tới đầu rơi máu chảy với Bạch Cốt Tà Thần, đánh cho Bạch Cốt Tà Thần hồn phi phách tán.
Khương Vọng đột nhiên nghĩ tới một chuyện...
Mặc dù hắn đã tự mình trải qua kết cục của Vô Sinh kiếp, cũng hiểu rõ rằng Bạch Cốt Tôn Thần giờ đây có lẽ đã giáng thế, đã bắt đầu cuộc sống rực rỡ của mình theo sự công nhận của ý chí của hiện thế.
Nhưng Trương Lâm Xuyên dường như không biết về điều này?
Rốt cuộc, tại thời điểm đó, chỉ có ba người hắn, Trang Thừa Càn và Bạch Cốt Tôn Thần là những người duy nhất trải qua tất cả những điều đó. Nhiều nhất thì chỉ có thêm một con Chân Ma Tống Uyển Khê không hề có ý thức mà thôi.
Vì Trương Lâm Xuyên, với tư cách là kẻ phản bội Bạch Cốt Tôn Thần, chắc hẳn đã không dám tiếp xúc với U Minh giới trong vài năm qua, vì vậy không biết tình hình thực tế của Bạch Cốt Tôn Thần là điều hợp lý.
Điều này cũng có thể lý giải được việc tại sao hắn ta lại thiết lập ra cục diện này, muốn dùng Bạch Cốt Tôn Thần ở U Minh giới như một cái bẫy.
Không đúng, Trương Lâm Xuyên chưa chắc đã hoàn toàn không biết về tình hình hiện tại của Bạch Cốt Tôn Thần.
Thời gian đối với Bạch Cốt Tôn Thần không hề quan trọng. Mặc dù nếu suy đoán dựa theo lẽ thường tình, Bạch Cốt Tôn Thần sớm đã giải quyết được việc thiên ý bài xích, thì lẽ ra bây giờ nên giáng sinh hiện thế mới đúng, nhưng cũng không loại trừ khả năng Bạch Cốt Tôn Thần muốn ở lại thế giới U Minh thêm vài năm nữa để lên kế hoạch cho những thứ khác.
Nói cách khác... Bạch Cốt Tôn Thần mấy trăm năm lạc nhất tử, có thể đã giáng sinh hiện thế, hoặc là còn đang ở trong thế giới U Minh bày ra thủ đoạn gì đó.
Trương Lâm Xuyên dẫn những vong hồn ở Vãn Tang trấn vào thế giới U Minh, nhất cử lưỡng tiện, khiến lưỡng hổ tương tranh. Không chỉ nhằm vào những kẻ địch đang truy sát hắn ta trong hiện thế, mà còn nhắm vào Bạch Cốt Tôn Thần. Đây là một sát cục cực kỳ hung hiểm, hoặc là một lần thăm dò cho cả hai bên.
Thử xem những kẻ địch này sẵn sàng làm gì để giết hắn ta. Thử xem Bạch Cốt Thần bây giờ như thế nào.
“Xin Nguyễn Chân Quân thứ lỗi, ta không phải cố ý để Chân Quân gặp phải nguy hiểm.” Khương Vọng có chút nghĩ mà sợ, một lúc sau mới hỏi: “Vậy Đông Phương Chân Nhân thì... ”
Thanh âm của Nguyễn Tù vang lên: “Có chút nguy hiểm, chỉ khi ngươi thấy được nó, thì nó mới tồn tại. Cho nên nói vô tri hoàn toàn không phải diều gì xấu. Có thể Đông Phương Sư học nghệ không tinh, không nhìn thấy xa như vậy, hoặc là không dám tính toán quá sâu. Mấy thứ này đã không thể nói rõ rồi, vì thế cũng không cần tính toán so đo nữa.”
“Ta nghĩ…” Khương Vọng nghĩ từ góc độ của Tề quốc nói, “Có khi nào người Ngụy quốc cố ý xúi giục ta mời ngài tới đây xuất thủ gieo quẻ, để làm tổn thương ngài? Trước khi ta viết thư cho ngài, người Ngụy quốc đã nói rằng bất kể quẻ tư là gì, thì Ngụy quốc cũng sẵn sàng chi trả.”
Trong thanh âm của Nguyễn Tù mang theo nụ cười: “Đoán chừng Đông Phương Sư cũng không có cái gan này. Trước kia cách xa thì còn khó nói, bây giờ Ngụy quốc nhìn về phía đông, thứ nhìn thấy không phải là Hạ quốc, mà là nam cương của Đại Tề ta.”
Trong lòng Khương Vọng thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: “Trương Lâm Xuyên đã đắc tội với toàn bộ người dân Ngụy quốc rồi. Nếu Ngô Tuân tướng quân có cơ hội nhìn thấy Trương Lâm Xuyên, thì chắc chắn sớm đã đánh chết hắn ta rồi.”
Nguyễn Tù lại nói: "Nhưng vấn đề trả nợ này thực sự là một trò đùa. Ta là vì ngươi mà xuất thủ tính quẻ, luận nào tới mấy món bồi thường của bọn họ, lại chả tháo gỡ được nhân quả nào? Đông Phương Sư không nên náo loạn ra trò cười như vật, nghĩ tới là thấy tức giận cực kỳ rồi... lần này là bọn họ nợ ngươi.”
Nhân quả tương bồi, không có chuyện liên quan đến người khác.
Huống chi đến một cảnh giới như Nguyễn Tù, phần lớn những gì y sở cầu trong bói toán, không phải là thứ có thể lấp đầy bằng tiền tài vật chất, mà là yêu cầu dùng “quả” của người trong cuộc, để trả lại “nhân” trong dòng sông dài của số mệnh.
Khương Vọng chỉ nói: “Cho dù không có chuyện của người Ngụy Quốc, ta cũng thề sẽ giết Trương Lâm Xuyên, vừa có cơ hội bói toán, ta cũng sẽ nghĩ muốn mời ngài, dù sao ngài chính là người đạt thành tích cao nhất trong quẻ đạo mà ta biết...... Cho nên khong nói tới việc thiếu nợ hay không. Tất cả là ta tự nguyện làm.”
Nguyễn Tù ngược lại cũng không nói thêm gì, chỉ đáp: “Ta không thể bói ra thứ gì từ những người chết ở Vãn Tang Trấn, nhưng ta vẫn có thể nhìn ra một vài chi tiết từ trong đó ——Trương Lâm Xuyên có thể vô thanh vô tức đưa những vong hồn đó đến U Minh giới, tránh khỏi thuật bói toán của Đông Phương Sư, thiết lập được một thế cờ ẩn trong một thế cờ khác hung hiểm, đạo thuật không thể giải thích được hết những thứ này. Hắn ta chắc chắn phải sở hữu một loại thần thông quán thông cả âm dương.
Môn thần thông này có thể giúp hắn ta tự do đi lại giữa U Minh và hiện thế, chắc hẳn cũng là cầu nối giữa thế giới thần đạo mà hắn ta quán thông với các tín đồ. Không phải đã nói hắn ta có thể thông qua thế giới Vô Sinh hư hư thực thực giao phó cho những địa sát sứ giả kia vài môn thần thông giả dối đó sao? Chắc hẳn là nhờ vào môn thần thông này mới làm được.