Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3135 - Chương 3135 - Tam Chân Trục Tà, Thái Bình Thịnh Thế (4)

Chương 3135 - Tam Chân Trục Tà, Thái Bình Thịnh Thế (4)
Chương 3135 - Tam Chân Trục Tà, Thái Bình Thịnh Thế (4)

Chương 3135: Tam Chân Trục Tà, Thái Bình Thịnh Thế (4)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Khương Vọng duy trì sự bình tĩnh, viết thư hỏi: “Long Môn thư viện bên kia thế nào?”

Là một trong tứ đại thư viện, thực lực của Long Môn thư viện tuyệt đối không thể khinh thường, đáng lẽ không nên liệt vào mục tiêu lựa chọn của Trương Lâm Xuyên.

Nhưng trong phạm vi thế lực của Long Môn thư viện, ngoài thư viện ra, còn có một số lượng lớn học điền, một số lượng lớn thổ địa, và một số lượng lớn nông dân cấp dưỡng học giả đọc sách. Long Môn thư viện dù sao cũng không phải thể chế quốc gia, cũng không có đại trận có thể bao phủ toàn bộ phạm vi thế lực, khó mà có thể bảo vệ chu toàn được những người nông dân bình thường này được.

Nếu Trương Lâm Xuyên coi đây là mục tiêu của mình, thì đúng là khó lòng phòng bị.

Mộ Cổ thư viện cũng là một trong tứ đại thư việ, lại không có vấn đề như vậy. Mộ Cổ thư viện được hỗ trợ cấp dưỡng nhiều hơn bởi một số quốc gia lân cận, lại không có quá nhiều học điền và bách tính nằm dưới quyền quản lý. Hơn nữa, nó tọa lạc dưới chân Thư Sơn, đừng nói là Trương Lâm Xuyên, cho dù là Bạch Cốt giáng thế trở lại đỉnh cao, cũng sẽ không tới đó.

Tả Quang Thù hồi âm trả lời: “Long Môn thư viện vô cùng coi trọng lời nhắc nhở của Khương Vọng. Những đệ tử chân truyền của bọn họ vẫn còn ở trong thư viện, còn phần lớn giáo tập thì đều đã đi ra ngoài, ngụy trang thành nông dân và tham gia vào vụ thu hoạch mùa thu trên học điền. Còn mấy vị Đại Nho thì đều đang chú ý. Nếu như Trương Lâm Xuyen đi tới Long Môn thư viện, ta không nghĩ hắn ta sẽ có cơ hội tìm tới mục tiêu nào khác.”

Như vậy xem ra, chỉ có Việt quốc là không yên tâm. Chỉ mong Trương Lâm Xuyên sẽ không đúng lúc chọn trúngViệt quốc.

Khương Vọng cũng nhấn mạnh trong thư: “Chia đội ngũ cao thủ Thần Lâm để ngươi hỗ trợ thành hai đội, một đội tới gần Việt quốc, một đội tới Tống quốc bên này. Ẩn giấu kỹ tung tích, đừng bứt dây động rừng, sẵn sàng tiếp ứng ta bất cứ lúc nào. Trương Lâm Xuyên chắc chắn nhận thức rất rõ về hoàn cảnh của hắn ta bây giờ, vì thế hắn ta bây giờ vô cùng lo lắng, hành động kế tiếp sẽ không còn quá lâu đâu.”

Tả Quang Thù chỉ trả lời: “Ta làm việc, ngươi yên tâm.”

Khương Vọng nghiêm túc suy nghĩ một chút, chắc chắn không bỏ sót vấn đề gì, mới kết thúc thông tin với Tả Quang Thù, cùng Thần Tị Ngọ tiếp tục bay về nơi Đàm Văn Khí đã bị giết hại.

...

...

Sau khi kết thúc cuộc nghị sự về việc cải cách đan đạo, Trương Tuần mệt mỏi quay về phủ. Không ngoài dự đoán, một ga trạch lớn như vậy vẫn đèn đuốc sáng trưng, trong đêm khuya mây đen che đầy trời, vẫn sáng rõ như ban ngày.

Trong khoảng thời gian này, Trương Tĩnh ngày càng trở nên ngang ngược.

Ngày ngày phi ưng đấu cầu, hoành hành khắp đô thành. Bên ngoài thì gây rắc rỗi khắp nơi, về tới nhà cũng không thu liễm, oanh ca yến vũ cả đêm là chuyện thường.

Mới đầu còn biết đóng cửa thiết lập pháp trận cách âm, chỉ chơi đùa ở viện tử của chính mình. Bây giờ toàn bộ Trương gia đều lưu lại dấu vết về sự vô đạo đức của hắn ta.

Trong tình huống thế này, lão thái gia thậm chí còn giao cho hắn ta quyền xử lý một số công việc ở cấp độ quốc gia.

Điều này khiến hắn ta cảm thấy rất có cảm giác thành tựu, cũng cảm thấy rất tự tin.

Có một lần sau khi uống rượu say, hắn ta còn nói — “Ta với vị sư huynh Trương Tuần của ta kia trừ tu vi ra thì cũng chẳng kém cạnh điều gì cả. Chỉ còn chờ viên Lục Thức Đan tiếp theo thôi!”

Lời nói kia chỉ là lời nói đùa, nhưng Đan quốc ở hiện tại, không ai dám cười đùa như vậy nữa.

So với việc không ai dám cười cợt Trương Tuần thì thôi. Nhưng với những thứ như Lục Thức Đan mặc định sẽ dẫn đến một trận náo động không nhỏ, cũng không ai dám lấy đó ra làm trò cười.

Sự tức giận của công chúng rõ ràng đã âm ỉ ở một mức độ nhất định.

Mà Trương Tuần vẫn luôn chuyên tâm tu luyện, tự nhiên không biết ấu đệ của mình đang làm gì, thỉnh thoảng lại thấy rồi mắng vài câu, nhưng cũng không có ích gì. Dù sao y cũng bận rộn công việc, thỉnh thoảng quan tâm cũng là phần thương xót giữa huynh trưởng và ấu đệ —— quả thực là có thương xót.

Dù sao Trương Tĩnh cũng chẳng còn mấy ngày sống tốt nữa rồi.

Tai tiếng nuôi bấy lâu nay đã đến lúc gặt hái.

Trương Tuần gần đây đang bận rộn việc cách tân đan đạo, muốn thay đổi con đường tương lai của quốc gia, nâng cao địa vị của pháp đan và dược đan, thúc đẩy nó phát triển cùng với chủ lưu lò đan của Đan quốc.

Sau một thời gian dài làm việc chăm chỉ, cũng đã nhận được sự hỗ trợ của các thế lực khác nhau trong nước. Một khi việc cuối cùng cũng hoàn thành, con đường phía trước vốn từ lâu đã chìm trong tăm tối của Đan quốc, có thể sẽ mở ra một chân trời mới.

Nhưng những việc như cải tạo cũ và mở ra cái mới phải có một khởi đầu oanh liệt——

Trương Tuần đại nghĩa diệt thân, liệt kê mười hai tông tội của Trương Tĩnh, tự tay giết chết thân đệ đệ làm quá nhiều điều ác của mình. Sau đó, y nhận ra những tệ nạn trong quá khứ của Đan quốc, quyết tâm bắt đầu một cuộc cải cách thiên hạ từ án của Trương Tĩnh. Sau đó thuận thế tiếp quản quyền lực của Trương thị, mở ra một kỷ nguyên mới phát triển đồng thời của pháp đan, dược đan và lò đan.

Thế này sao không oanh liệt cho được?

Làm sao mà không phải một đoạn giai thoại?

Cốt truyện của thiên mục kinh điển, sớm đã được viết sẵn từ lâu.

Kể cả Trương Tuần y, cũng chỉ là một đoạn nhân sinh trôi qua dưới ngòi bút mà thôi.

Y không ngại bị sắp đặt, y chỉ mong mọi thứ mà y đã bỏ ra, sẽ đạt được sự đền đáp xứng đáng. Chỉ hy vọng Đan quốc thực sự vẫn có thể còn có tương lai.

Y thực sự không thể quên được sự trầm mặc của Tiêu Thứ. Mà kiểu trầm mặc này, chỉ là hình ảnh thu nhỏ của những người đã trung thành với đất nước trong nhiều năm trong quá khứ.

Trương thị đại trạch chiếm một diện tích vô cùng rộng lớn, đêm nay vẫn ca hát nhảy múa.

Đan quốc đang ở thời đại thái bình thịnh thế, Trương gia là một danh gia vọng tộc.

Thiếu nữ trẻ tuổi thân thể yêu kiều, thục phụ ngọt ngào gảy huyền cầm. Thỏ nhi gia mặt hoa da phấn ca tiểu khúc, tay áo thụng đung đưa theo gió. Tiếng hát du dương, du dương... mọi thứ như đêm qua, như đêm trước, như bao đêm trong quá khứ.

Điều duy nhất thiếu đi là tiếng la hét om sòm khiến người khác mất mặt của Trương Tĩnh.

Bình Luận (0)
Comment