Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3146 - Chương 3146 - Đèn Lồng Đỏ Lớn Treo Cao (5)

Chương 3146 - Đèn lồng đỏ lớn treo cao (5)
Chương 3146 - Đèn lồng đỏ lớn treo cao (5)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Mẫn phủ quân, Mẫn phủ quân! Chuyện lớn không tốt…”

Đột nhiên có một trận tiếng la, cùng với tiếng bước chân dồn dập đến gần.

Mẫn Ấu Ninh thu hồi ánh mắt ưu sầu, quay đầu lại: “Kiều quốc hiện tại, còn có chuyện lớn gì…”

Lời bà ta còn chưa dứt, là bởi vì bà ta đã nhìn thấy trên người thị vệ trong phủ này dính đầy máu tươi.

“Làm sao vậy?” Bà ta đứng dậy hỏi.

Thị vệ kia nửa quỳ co quắp trên mặt đất, cố nén đau đớn, gấp gáp nói: “Dưng Sùng Tổ điên rồi, lúc nãy trực tiếp xông vào phủ, gặp người liền giết, đã bắt tiểu thư đi rồi…”

“Cái gì!? Bắt đi nơi nào?”

Thị vệ đáp: “Nói là mang về Dương gia thành thân…”

Mẫn Ấu Ninh trực tiếp bay ra ngoài cửa sổ, bay về hướng Dương phủ.

Mẫn gia hiện tại, chỉ có một tiểu thư.

Chính là cháu gái ruột của bà ta – Mẫn Yến Nga.

Cả đời này của bà ta, gả cho bốn trượng phu, nhưng lại hiếm hoi việc sinh nở, chỉ đến lúc hơn 100 tuổi, sinh được một đứa con trai.

Con trai lại sinh ra một cháu gái, từ trước đến nay được bà ta nâng niu trong lòng bàn tay, coi như trân bảo.

Dương Sùng Tổ mà tên thị vệ nhắc tới, chính là con trai của phó tướng quốc, cùng với cháu gái Mẫn Yến Nga, cũng coi như là thanh mai trúc mã.

Hai đứa bé cảm tình rất sâu đậm, vốn cũng được xem là xứng đôi vừa lứa.

Nhưng chẳng biết tại sao, vào năm ngoái, Yến Nga bỗng nhiên không còn cảm tình đối với Dương Sùng Tổ kia nữa, khăng khăng không chịu gả cho y, nói người này đã thay đổi, không thể khiến nó động tâm.

Bà ta mặc dù chưa nhìn ra Dương Sùng Tổ thay đổi chỗ nào, nhưng cháu gái của mình đã nói không lấy chồng, vậy thì không lấy chồng.

Cháu gái ruột của Mẫn Ấu Ninh, tất nhiên có tư cách tự do tự chủ.

Nó cũng có thể không cần lập gia đình, tu hành tự có trời cao.

Tương lai rộng lớn, vốn không cần để ý đến lưu luyến nhất thời.

Hơn nữa cho dù nhất định phải nói đến chuyện cưới gả, với nhân phẩm, tướng mạo và tài hoa của Yến Nga, ở Kiều quốc này, còn phải lo không tìm được một vị hôn phu tốt hơn Dương Sùng Tổ sao. Người trong cuộc cũng dần dần giải tán.

Lại không ngờ rằng, Dương Sùng Tổ này chắc hẳn đã ăn gan hùm mật báo, lại dám dùng võ lực bắt người?

Thất phu Dương gia kia đã dạy dỗ con trai thế nào? Mẫn Ấu Ninh lập tức cảnh giác.

Bà ta không cảm thấy bản thân Dương Sùng Tổ có thực lực như vậy, có thể mạnh mẽ xông vào Mẫn phủ.

Càng không tin sau lưng nó không có sự ủng hộ của lão thất phu họ Dương kia.

Chuyện liên lạc với Đan quốc, bà ta không khỏi hoài nghi trong đó có tồn tại âm mưu gì đó hay không. Thế lực bên ngoài nào đã ủng hộ chính biến?

Một bên truyền âm cho thủ hạ thân tín, thông qua con đường bí mật, nhanh chóng báo cho quốc chủ.

Một bên mang theo một bụng lửa giận, lòng tràn đầy ngờ vực, bay ngang trời, xuyên qua đường phố, trực tiếp bay đến trước cửa Dương gia.

Dùng một chưởng phá hủy cửa lớn đóng chặt của Dương phủ: “Dương gia tiểu nhi, đi ra nhận lấy cái chết.”

Vốn là đến hưng sư vấn tội, nhưng giây phút cửa lớn mở rộng, phủ đệ giăng đèn kết hoa, Mẫn Ấu Ninh lại sửng sốt. Một Dương gia lớn như thế, khắp nơi đều là một màu đỏ. Chẳng qua là có cả màu đỏ của lụa đỏ hoa hồng, cũng có cả màu đỏ… của máu!

Trong viện lúc này có rất nhiều người, đoán chừng cũng phù hợp với sự náo nhiệt của một mối hôn sự.

Chỉ tiếc là tất cả những người này đều nằm trên mặt đất, máu tươi chảy thành vũng.

Ở giữa vô số thi thể, công tử của phó tướng đương triều – Dương Sùng Tổ, mặc trên người một thân quan phục tân lang đỏ thẫm, mũ cắm cung hoa, tươi cười rực rỡ, đang ngồi ngay ngắn trên một chiếc ghế lớn. Dường như đang đợi bà ta.

Tư thái lúc này của y, giống như một vị quân chủ.

Những… thi thể quanh người kia, mơ hồ giống như đan bệ.

“Yến Nga đâu?” Mẫn Ấu Ninh nhìn người trẻ tuổi này, giọng nói lạnh như băng.

Dương Sùng Tổ không hề sợ hãi nhìn lại bà ta, bỗng nhiên thần kinh cười cười.

“Ta tam sính lục lễ tới cửa, lễ số chu đáo, các ngươi lại trả trở về. Ta và Yến Nga là thanh mai trúc mã, lưỡng tình tương duyệt, rốt cuộc, nàng ta lại bạc tình thay lòng đổi dạ. Ta đây tuấn tú lịch sự, gia thế hiển hách. Muốn tài hoa có tài hoa, muốn diện mạo có diện mạo. Thật lòng muốn thành thân với nàng ta, nàng ta thế nhưng khăng khăng không chịu. Nàng ta không chịu còn chưa tính, cha ta nương ta vậy mà lại cũng đều không đồng ý. Ta đón nương tử về rồi, bọn họ lại từng người từng người làm ầm ĩ, nói gì mà muốn ta quỳ gối đem người trả lại… Ngươi nói xem đây là chuyện gì?”

“Bọn họ đây là đang làm chậm trễ hạnh phúc đời người của ta a…”

Dương Sùng Tổ vô cùng tức giận nói đến đây, bất đắc dĩ buông tay: “Không có cách nào, ta chỉ đành giết tất cả bọn họ.”

Mẫn Ấu Ninh lúc này mới chú ý tới, nằm trước mũi giày Dương Sùng Tổ, không phải là phó tướng đương triều sao? Mà vị phó tướng phu nhân kia, lại nằm cách sau lưng y không xa, ngã sấp trước ngưỡng cửa chính đường.

Bà ta đè nén sát ý nhìn Dương Sùng Tổ. Dương Sùng Tổ vẫn là Dương Sùng Tổ kia, vẫn là người trẻ tuổi ngũ quan đoan chính kia.

Dương Sùng Tổ đã không phải là Dương Sùng Tổ kia, ánh mắt kia cho dù là bà ta, cũng cảm thấy quá lãnh khốc!

“Ta hỏi ngươi, Yến Nga đâu?” Mẫu Ấu Ninh cắn răng, hỏi lại lần nữa.

Dương Sùng Tổ dáng vẻ hơi sửng sốt: “Không phải lúc nãy ta đã nói rõ rồi sao? Chết rồi, chết rồi. Ngươi yên tâm, thành thân rồi mới chết, là quỷ của Dương gia ta… Đúng rồi.”

Y đứng lên, ngay trong đống xác chết, vô cùng lễ phép đưa tay mời: “Hiện tại ta thiếu một tân nương, ngươi cũng có mấy phần tư sắc, có thể thay nàng ấy một chút không?”

Bình Luận (0)
Comment