Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Phía tây bắc ở hiện thế là một vùng đất vô cùng giá lạnh.
Những người sống ở đây cũng đã được tôi luyện bởi bản chất tàn khốc của tự nhiên, luyện thành một ý chí cứng rắn lạnh lẽo như băng thiết.
Liên minh của năm quốc gia ở Tây Bắc được thành lập, bảo vệ lẫn nhau, đối kháng với bá chủ quốc là Kinh quốc đã nhiều năm.
Một số quốc gia nhỏ liên kết với nhau, đối đầu trực diện với bá chủ quốc, rất nhiều năm vẫn chưa từng lùi bước, gần như đã trở thành một câu chuyện truyền kỳ.
Tuy nhiên, trong cuộc chiến bành trướng về phía tây của Kinh quốc nổ ra vào cuối năm ngoái, chiến tranh Cảnh Mục, chiến tranh Tề Hạ lần lượt nổ ra, Cảnh quốc vẫn hoàn hảo không vết xước nhưng liên minh năm nước Tây Bắc đã bị tổn thất nặng nề.
Phần lớn lãnh thổ Cao quốc và một phần nhỏ lãnh thổ Liêu quốc đã bị Kinh quốc nuốt chửng.
Sau đó Đông Hoàng Tạ Ai của Tuyết quốc hoành không xuất thế, khiêu chiến Long Võ Đại đô đốc Chung Cảnh của Kinh quốc, Cảnh quốc lại đánh bại Mục quốc, điều này mới ngăn chặn được cuộc chiến bành trướng hung hãn về phía tây của Kinh quốc.
Người dân Tuyết quốc đã khẳng định rằng, Đông Hoàng Tạ Ai chính là chuyển thế của Sương Tiên Quân hai nghìn năm trước, là thần thoại chuyển thế trọng sinh mà lịch sử đã sáng tạo ra. Một số người tin vào lời nói này, một số thì không.
Nhưng đối với liên minh năm nước Tây Bắc, tin hay không không quan trọng, sự tồn tại của Đông Hoàng là rất quan trọng. Điều quan trọng hơn là Đông Hoàng sẵn sàng xuất thế đứng ra.
Liên minh năm nước Tây Bắc hiện đang rất cần sức mạnh của Tuyết quốc. Ở Tây Bắc bây giờ, cũng quá cần một Diễn Đạo chân quân!
Cái gọi là liên minh năm nước Tây Bắc là bao gồm Liêu quốc, Chân quốc, Cao quốc, Thiết quốc và Hàn quốc. Trong đó, Thiết quốc là quốc gia cường đại nhất, có một vị Chân Quân lão tổ tồn tại, tuy rằng quanh năm bế quan, nhưng dù sao cũng là một lực lượng uy hiếp. Cao quốc là yếu nhất, trước khi cuộc chiến tranh mở rộng về phía Tây xảy ra, tổng cộng chỉ có hai vị Thần Lâm.
Tất nhiên, cho dù là thái sư Cao quốc Dư Cảnh Cầu, hay là quốc chủ hiện nay của Cao quốc đều trưởng thành trong cuộc chiến chống lại Kinh quốc, chiến lực mạnh mẽ hơn nhiều so với Thần Lâm của một tiểu quốc, càng là người mà một vài Thần Lâm yếu nhược nắm trong tay một tiểu tông nào đó khó có thể so sánh.
Khiến người ta cảm thấy đáng tiếc là, kể từ cái chết ngoài ý muốn của đứa con trai duy nhất của mình, Dư Cảnh Cầu, thái sư của Cao quốc, đã rơi vào trạng thái trầm cảm.
Nhất là chuyện này lại bắt đầu từ Cửu Chương Ngọc Bích ‘Bi Hồi Phong’ từ Sơn Hải Cảnh của Sở quốc.
Ông ta đã chuẩn bị cơ duyên này cho con trai mình, nhưng con trai ông ta lại vì nó mà chết, ngọc bích cũng biến mất không dấu vết.
Thống soái Ác Diện quân của Sở quốc là Ngũ Hi đã đích thân đến Cao quốc để lấy ngọc bích nhưng không được, trong cơn tức giận đến mất kiểm soát, hắn ta đã tát cho Dư Cảnh Cầu một bạt tai trước mặt toàn bộ quân thần Cao quốc, khiến ông ta mất hết mặt mũi.
Khổ tâm tính toán mà lại chỉ đổi lại sự mệt mỏi, muốn cái gì cũng mất, vừa tổn thương mặt mũi lại vừa thương tâm.
Trong cuộc chiến tranh chống lại Kinh quốc khuếch trương lãnh thổ về phía Tây, Dư Cảnh Cầu đã đích thân ra trận, chiến đấu hết mình, mấy phen muốn chết. Nhưng cuối cùng lại không thể chết đi, Cao quốc lại thành quốc gia có tổn thất nặng nề nhất trong cuộc chiến này...
Sự chênh lệch về thực lực quá lớn, toàn bộ quá trình đều bị Tạ Thanh Đại đô đốc Tào Ngọc Hàm của Kinh quốc đùa bỡn tới đùa bỡn lui.
Đã từng là thái sư Dư Cảnh Cầu có danh vọng bậc nhất ở Cao quốc, nhất thời lại phải chịu sự phẫn nộ từ dân chúng.
Ông ta không thể thoái ẩn, không thể bỏ nước mà đi, cũng không thể dùng thân tuẫn tãng, chỉ có thể mạnh mẽ chống đỡ tất cả. Bởi vì Cao quốc của hiện tại, đã lui tới sát bên bờ vực thẳm. Một khi mất đi cây trụ cột là ông ta, thì quốc gia chỉ có thể bị tuyên bố diệt vong ngay lập tức ...
Kinh quốc là quân đình đế quốc, cái gọi là quân đình tương tự như một hội đồng chung của các thủ lãnh quân sự. Trong lục hộ, thất vệ, thập tam quân, ngoại trừ một số đội quân hùng hậu do hoàng thất tự mình điều khiển, còn lại cũng đều có quyền tự quyết rất lớn.
Đương nhiên, uy quyền của hoàng tộc họ Đường vẫn là chí cao vô thượng ở Kinh quốc.
Phần lớn lãnh thổ của Cao quốc, hiện được phân chia cho Kiêu Kỵ quân và Tạ Thanh quân của Kinh quốc.
Kiêu Kỵ quân nằm dưới quyền kiểm soát của Kiêu Kỵ Đại đô đốc Hạ Hầu Liệt, Tạ Thanh quân do Tạ Thanh Đại đô đốc Tào Ngọc Hàm chấp chưởng.
Tuy rằng hai người này đều không có ở đây tọa trấn, nhưng chỉ cần lá cờ quân sự vẫn còn cắm, thì sẽ không có người Cao quốc nào dám tới gần. Thậm chí chỉ cần một dũng tướng dưới trướng cũng đủ để càn quét toàn bộ Cao quốc của hiện tại.
Mọi người khó có thể tưởng tượng được, Dư Cảnh Cầu đã dùng lực lượng ý chí như thế nào, ôm ấp tâm tình như thế nào, để chống đỡ chút tôn nghiêm cuối cùng của quốc gia này.
Hàng ngàn năm sau, có thể sẽ có người đánh giá lại ông ta, cũng có thể không còn ai nhớ tới ông ta nữa, thậm chí có thể Cao quốc cũng không còn tồn tại.
Nhưng sự lựa chọn của ông ta, chính là ở đây.
Cuộc đời của ông ta, được ấn vào thời khắc này.
Trong cung uyển thậm chí có thể được gọi là đơn giản ở Cao quốc, đồ đạc rất đơn giản, trên tường treo cung và đao. Thái tử Lý Bang Hữu chưu đầy chín tuổi của Cao quốc, đang ngồi quỳ trước án thư, cẩn thận đọc sách.
Thứ cậu bé đọc là《 cảnh lược 》 cuốn ba của 《 sử đao tạc hải 》.
Trong khi đang gật gù đắc ý, cậu bé bỗng nghĩ tới cái gì đó, nhíu mày lại, đặt cuốn sách trong tay xuống, cung kính hành lễ đệ tử: “Thái sư, học sinh có chút nghi hoặc.”
Dư Cảnh Cầu ngồi ở vị trí đầu mâm, kéo tâm tư từ trong chuyện quốc sự lôi kéo trở về, miễn cưỡng xua tan mệt mỏi, ôn hòa hỏi: “Thái tử xin cứ hỏi.”