Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nộ Kình Bang này rất thú vị, vẫn luôn phát triển trên đảo Hữu Hạ, và đã giành được một vị trí nhờ vào quần chúng khổng lồ ở tầng dưới. Hải Tông Minh mà bọn họ vẫn luôn dựa vào, đã chết dưới tay của vị Tề quốc Khương Vọng kia. Hải thú hộ tông ban đầu của bọn họ cũng đã bị Khương Vọng xuất hải giết chết. Có thể nói với Khương Vọng đó là một mối nghiệt duyên.
Vốn dĩ, đây có thể coi là xui xẻo đến mức cùng cực, nhất thời còn phải đối mặt với nguy cơ bị lật đổ.
Không nghĩ tới, Ngũ Tiên Môn – đối thủ vẫn luôn đối đầu với bọn họ lại bị diệt môn chỉ sau một đêm.
Nộ Kình Bang từ trên xuống dưới trong lúc mù mờ mù mịt, đã độc chiếm toàn bộ đảo Hữu Hạ. Sau đó lại đem toàn bộ đảo Hữu Hạ, gia nhập vào Trấn Hải Minh, giành được rất nhiều sự ủng hộ và bước vào thời kỳ phát triển nhanh chóng.
Chính trong khoảng thời gian này, Lý Đạo Vinh bộc lộ tài năng, từ Nội Phủ tiến thẳng vào Ngoại Lâu Cảnh, thậm chí còn bảo lưu được khả năng Thần Lâm. Hơn nữa thủ đoạn của hắn ta cũng tương đối không tồi, lại có sức ảnh hưởng khá lớn trong nội bộ Nộ Kình Bang.
Bang chủ Nộ Kình Bang vẫn còn ở đó, nhưng Thương Kế An có thể thấy rõ rằng, trong Nộ Kình Bang bây giờ, chính là do Lý Đạo Vinh định đoạt.
Hắn ta với tư cách là đại hộ pháp của Cửu Huyền Môn, đã xưng huynh gọi đệ với Lý Đạo Vinh từ rất lâu rồi, lần này còn mời Lý Đạo Vinh vào sơn môn để chiêu đãi.
Trong ba ngày trọn vẹn, tất cả các loại đãi ngộ đều đã được đưa ra. Ám thị bóng gió từ trong ra ngoài rất nhiều lần, nhưng hắn ta vẫn luôn có một thái độ không rõ ràng. Không nói đáp ứng, mà cũng không từ chối.
Thương Kế An quyết định đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp nói thẳng về việc sáp nhập Cửu Huyền Môn và Nộ Kình Bang.
Hắn ta cầm lấy bầu rượu bằng ngọc có khắc đại côn, tự mình rót một ly rượu cho Lý Đạo Vinh, nhẹ giọng nói: “Đạo Vinh, ngươi cảm thấy lão ca ca đối xử với ngươi như thế nào?”
“Cái này còn cần phải nói sao?” Lý Đạo Vinh ngà ngà say nói: “Ngài chính là thân ca ca của ta a!”
Thương Kế An cụng một ly với hắn ta, ôm một bầu tâm sự ưu tư nói: “Đạo Vinh, ngươi là một nhân tài. Ngươi ở trong Nộ Kình Bang, là đang làm mai một đi tài năng của ngươi! Nộ Kình Bang của ngươi quá nhỏ, lại bị Tề nhân ức hiếp đến thảm! Năm đó Khương Vọng hoành hành bá đạo ức hiếp ngươi, bây giờ lão ca nghe thấy, vẫn còn cảm thấy ủy khuất cho ngươi!”
“Đúng vậy đúng vậy, ai có thể phủ định chuyện này sao?” Lý Đạo Vinh cũng hùa theo nói mấy câu bất bình, chuyển đôi con ngươi tới, đôi mắt lấp lánh có thần nhìn Thương Kế An: “Thương đại ca, hôm nay huynh đặc biệt đề cập đến chuyện này, là muốn giúp tiểu đệ tìm cái tên khốn kiếp Võ An Hầu kia, ức hiếp ngược lại hay sao?”
Trong lòng Thương Kế An mắng một cau cẩu hồ ly.
Trên mặt lại thành khẩn nói: “Đừng nói đến người Tề quốc nữa, đó là chuyện của thượng nhân và minh chủ. Nhưng bản thân chúng ta cũng phải có sự cân nhắc của riêng mình, phải không? Trên biển sóng to gió lớn, từ nay về sau khó mà có khoảng khắc thái bình. Ngươi nói nếu chúng ta hai nhà hợp thành một nhà, muốn người có người, muốn tiền có tiền, từ nay về sau còn ai dám ức hiếp Nộ Kình Bang của các ngươi nữa? Về phần cá nhân Lý Đạo Viinh ngươi... Lão ca ca cảm thấy ngươi xứng đáng có được một chức vị hộ pháp của Cửu Huyền Môn!”
Lý Đạo Vinh say bí tỉ lộ ra nét mặt hớn hở cười mấy tiếng.
Thương Kế An vốn tưởng rằng mình sẽ tiếp tục phải nghênh đón sự khước từ, thuyên chuyển, mấy lời ba phải của tên này, nhưng đột nhiên hắn ta dừng ly rượu lại, trịnh trọng nhìn qua: “Lão ca ca, vậy tiểu đệ cũng nói rõ ngọn ngành cho huynh biết…Cửu Huyền thượng nhân hôm nay có thể về tới không?”
Thương Kế An tức giận mắng trong lòng, ngươi là cái thá gì, có xứng đáng để môn chủ chủ trực tiếp giao lưu với ngươi hay không?
Nhưng nghĩ tới đại kế của tông môn, hắn ta cuối cùng cũng chỉ cười nói: “Đương nhiên, thượng nhân cũng rất coi trọng tài năng của lão đệ ngươi, nghị sự của Trấn Hải Minh cũng đã kết thúc rồi, đêm nay ngài ấy sẽ quay trở lại!”
“Vậy thì tốt.” Lý Đạo Vinh cười nói: “Vậy thì ta nghĩ mình đã chuẩn bị sẵn sàng rồi!”
“Ha ha ha ha...”
Thương đại ca và Lý lão đệ hai mắt nhìn nhau, cùng nhau nâng ly lên và cười sảng khoái, vô cùng chân thành.
Rì rà rì rào, rì rà rì rào.
Bên ngoài lâu gió biển cuốn bay.
Bên ngoài đảo sóng biển dâng lên không ngừng.
Không yên tĩnh chính là sự vĩnh hằng của biển cả.
Thất phách thế mệnh, sáu thân phận, sáu con đường của từng nhân vật, và sáu mảnh ghép của hiện thế.
…
…
Sơn cốc vô danh phía Đông Việt quốc đã hoàn toàn bị san bằng.
Không gian nơi đây yếu kém, hố cực sâu, nguyên khí vô cùng hỗn loạn.
Hai bên giao chiến vẫn luôn bảo trì sự ăn ý "Lặng yên không một tiếng động, tốc chiến tốc thắng", cuối cùng bị lực lượng không cách nào khống chế đánh vỡ.
Thiên tượng kinh khủng mang theo sấm sét vang dội, trời lúc tối lúc sáng cũng hoàn toàn hiện ra tại thế gian. Dù có ở nơi xa cách hàng trăm dặm cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Chỉ chốc lát sau, một luồng sáng đỏ bay về hướng đông, một đạo hắc ảnh rẽ về hướng tây bên cạnh.
Từ "Tên này có thể tiện tay tiêu diệt", đến "Người này cực kỳ nguy hiểm", Vô Sinh Giáo tổ làm hại thiên hạ cùng quái vật Sơn Hải đột lốt người, rốt cục lại một lần nữa đạt thành nhận thức chung.
Thế là một kẻ về hướng đông, một kẻ về hướng tây, mạnh người nào người nấy rút lui.
...