Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3153 - Chương 3153 - Kiếp Thứ Tư Chân Chính

Chương 3153 - Kiếp thứ tư chân chính
Chương 3153 - Kiếp thứ tư chân chính

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Trời trong sáng sủa, một luồng sáng đỏ xuyên mây mà qua.

Biển mây vô thanh vô tức thôn phệ hồng quang, có một khối xương trắng rơi xuống đất, hóa thành thân ảnh Vô Sinh Giáo tổ Trương Lâm Xuyên.

Hắn giờ phút này, gã vô cùng chật vật, không còn chút thong dong nào.

Tai phải đã bị gọt mất phân nửa, mặc dù máu đã sớm ngừng chảy nhưng Bạch Cốt xích nhục lại xoắn thành một mặt cắt chỉnh tề, nhìn vô cùng đáng sợ.

Tay trái của gã cũng bị cắt đứt ba ngón.

Lúc quy hoạch Việt quốc thành một nơi để bản thân độ kiếp, quốc chủ Việt quốc Văn Cảnh Tú cùng Ẩn tướng Cao Chính mới là hai mối nguy mà gã phán đoán đến, nhiều nhất chỉ thêm một Mộ Cổ Thư Viện có khả năng kịp thời can thiệp. Nhưng dù thế nào gã cũng không ngờ được, một tu sĩ Thần Lâm bình thường của Việt quốc lại có thực lực như thế.

Mặc dù gã đã bị Trọng Huyền Trử Lương - Chân Nhân cường đại có Đạo đồ kinh khủng chém rụng cảnh giới nhưng gã tự thấy bản thân mình có quét ngang Thần Lâm tu sĩ cũng không thành vấn đề.

Đối mặt với tu sĩ Thần Lâm bình thường, dù không đến mức như giết gà thì cũng không có tính khiêu chiến quá lớn. Dù là cường Thần Lâm như Trương Tuần, gã cũng có thể giết mà không tổn hao ì.

Bên trong kiếp thứ Tư này, gã cẩn thận, chọn lựa mục tiêu thích hợp, tránh đi nguy hiểm có thể xảy ra trong cảnh nội Việt quốc, lợi dụng khe hở hiện thế, chặt đứt khả năng bị Ẩn tướng Cao Chính của Việt quốc truy tung, nhưng khi đơn đả độc đấu với Cách Phỉ lại không chiếm được ưu thế gì...

Gã lấy tầm mắt đã từng đăng lâm Chân Thần, lấy Bạch Cốt Thánh Khu gần như hoàn mỹ, lấy một thân huyền pháp thần thuật biến ảo khó lường, vậy mà không thể nhẹ nhàng giết chết đối thủ như mong muốn.

Ngược lại còn liên tiếp bị thương.

Lấy ba ngón tay, một lỗ tai, nửa phần da làm cái giá cũng chỉ có thể phế một cánh tay của Cách Phỉ.

Hai bên đánh đến cuối cùng, căn bản là không có cách nào khống chế được độ chấn động của cuộc chiến, cấm chế gì cũng đều bị đánh nát.

Thân phận của gã dù sao cũng không thể lộ ra ngoài ánh sáng, không thể đánh lâu, không thể bị bất luận cường giả chính đạo nào chú ý tới. Khi thấy Cấm Thanh, Cấm Ảnh giới đều đã bị đánh nát, liền khởi xướng một đợt thế công cuối cùng, dò xét cơ hội rời đi ——

Vừa lúc, Cách Phỉ cũng nghĩ như thế, cũng lựa chọn như thế.

Gã cả đời độc hành, chưa từng thổ lộ tâm tình cùng người khác, nhưng lần đầu tiên gã ngửi được khí tức "Đồng loại" trên thân người tên Cách Phỉ này.

Bọn họ đều lãnh khốc vô tình. Nhưng gã vô tình là diệt tình tuyệt tính, trong lòng chỉ có đạo. Còn Cách Phỉ vô tình là thú tính chiếm cứ hết thảy, chỉ có Đạo là gốc, là thứ muốn cầu.

Đường của bọn họ khác biệt, nhưng biểu trưng tương tự, điểm cuối cũng rất gần.

Trương Lâm Xuyên mơ hồ đoán được, Cách Phỉ này cũng không phải là Cách Phỉ kia, giống như gã lấy bảy phách thế mệnh, có sáu thân thể bên ngoài thay thế bản thân.

Nếu Cách Phỉ trước kia thật sự có bản lãnh như vậy, sao trên Quan Hà Đài lại ảm đạm vô quang, tại Sơn Hải Cảnh không công mà lui?

Cách Phỉ này hơn xa Trương Tuần!

Gã đoán, thân phận thật sự của Cách Phỉ này cũng không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Nếu không, vì sao Cách Phỉ lại ăn ý bảo trì yên tĩnh trong khi chém giết với gã chứ, vì sao sau khi hiển lộ sức mạnh thật sự, phá vỡ phong cấm lại lựa chọn vội vàng rời đi?

Có điều, bây giờ gã không có tâm tư nghiên cứu chuyện này.

Không phải cứ có cảm giác đồng loại sẽ khiến gã có tâm lý thân cận, nếu có cơ hội gã nhất định sẽ nghiền nát Cách Phỉ, bóc tách từng chút bí mật của kẻ này, mà gã cũng tin rằng mình có thể làm được. Nhưng chuyện này cần nhiều thời gian hơn để bố cục, chứ không phải là bây giờ.

Hiện giờ, sáu kiếp cùng độ, mỗi một cái thân phận đều đang đối mặt với sinh tử, gã không có thời gian dư thừa để có thể lãng phí.

Hiện thế rộng lớn, bí ẩn rất nhiều.

Trương Lâm Xuyên gã đương nhiên cũng không phải kẻ có một không hai.

Đối với chuyến đi đến Việt quốc lần này, ngoại trừ nói một câu vận khí không tốt, gã cũng không còn biết nói gì khác.

Ngã đau, gã nhận, sau đó tiếp tục đi lên phía trước.

Tựa như khi ở thành Phong Lâm, kế hoạch của Bạch Cốt Đạo thất bại, gã liền mưu tính Thánh khu. Tại quận Lộc Sương, thân phận Lôi Chiêm Càn biến mất, gã liền mưu ác chủng. Mấy ngày trước, Vô Sinh Giáo bị hủy diệt trong một đêm, gã liền mưu Cửu Kiếp!

Đường là do người đi mà ra.

Đời này không có đường cùng.

Mặc kệ thiên ý như thế nào!

Sau khi rời khỏi chiến trường, lại một lần nữa ngăn cách quái toán, ẩn nặc tung tích, gã cũng lại một lần nữa bắt đầu tính toán kiếp của bản thân.

Cường giả chân chính, phải tỉnh táo đối đãi sinh tử, nhưng quyết không thể khinh thị sinh tử.

Sáu thân cùng độ Sinh Tử kiếp, vì để mỗi kiếp nạn được thiết kế cho mỗi một cái thân phận đều là lựa chọn tốt nhất cho thân thể kia, mà trong quá khứ gã đã tính toán không biết bao nhiêu lần.

Dĩ nhiên không phải gã phân tâm đến sáu mệnh, mà là mỗi một phách đều kế thừa trí tuệ của bản thân gã, tương hợp với thân phận mới, có được năng lực suy nghĩ độc lập nhưng đều do gã làm chủ mà thôi.

Có điều, gã cũng thường lấy chủ niệm giáng lâm phó thân, dùng cái này điều động càng nhiều lực lượng, trợ giúp thân phát triển tốt hơn.

Mỗi một cái thân phận của gã đều dùng khổ tâm lớn nhất để kinh doanh. Bởi vậy, mọi khả năng có thể xảy ra với thân phận này gã đều nhớ kỹ trong lòng. Đối với diễn biến trong tương lai, cũng không biết đã quy hoạch qua bao nhiêu lần. Cho nên mới có thể cấp tốc chế định đồng thời phát động từng kế hoạch trong tình huống eo hẹp về thời gian như vậy.

Trong đó, bản thể của gã chịu trói buộc ít nhất, có thể phát huy thực lực bản thân nhiều nhất, cũng bởi vậy mà không được thuận tiện như khi có "thân phận". Sau khi mất đi Vô Sinh Giáo, hắn cần phải dùng mắt thường để đi nhìn trộm sương mù, cần lấy thân thể huyết nhục đi dò xét nguy hiểm, đồng thời cũng cần càng nhiều tùy cơ ứng biến.

Cho nên, trong lúc bản thể độ kiếp, gã phải hao phí khổ công nhiều nhất.

Đối với kiếp thứ tư mà bản thể phải độ, Việt quốc vốn là lựa chọn tốt nhất, đáng tiếc trời không chiều lòng người, mọi chuyện cuối cùng không thể thuận lợi... Nơi kia đã là đã địa bàn ác thú chiếm cứ.

Bình Luận (0)
Comment