Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trên đỉnh đầu Trương Lâm Xuyên, một cuốn đạo thư với bìa ngoài sắc màu ảm đạm, được nhẹ nhàng mở ra. Nó giống như một thế giới hoàn toàn mới, mở ra đường ranh giới cho người xem. Từng chữ viết, từng dấu vết trong đó, đều là nhân sinh của hắn ta, đều là đạo đồ của hắn ta.
Hắn ta và không gian xung quanh hắn ta, một kiếm điên cuồng phá hỏng thân thể cơ năng của hắn ta, và cả người đâm một kiếm vào sau lưng hắn ta kia, tất cả đều trở nên hư hư ảo ảo, thật giả lẫn lộn.
Thời khắc này, hắn ta đã rơi vào trạng thái ‘vô sinh vĩnh minh, không suy nghĩ cũng không tồn tại’.
Đây là cảnh giới trong Vô Sinh đạo kinh mà một thời gian rất dài chỉ tồn tại trong tưởng tưởng, bởi vì để duy trì nó mỗi một khắc, đều cần đốt cháy một số lượng tín ngưỡng vô cùng cao.
Bằng cách này, hắn ta đã tránh được truy kích của Vương Trường Cát và Khương Vọng trong một thời gian ngắn ngủi, cũng cho mình một thời gian nhất định để xử lý thương thế, xử lý đôi mắt đỏ rực như máu...cái tên tự tìm chết kia.
Xoẹt!
Bạch cốt đao hẹp dài trong hắn ta tùy ý vẩy một cái, một cái đầu lâu đã bay lên trời cao!
Kiếm pháp của người này tuy có chút tốt, nhưng thực lực lại quá yếu ớt, nếu như không có sự quấy nhiễu của Vương Trường Cát và Khương Vọng, thì căn bản khong thể nào đâm trúng hắn ta được. Ngay cả đánh lén cũng không thể,
Hắn ta cũng không có bất kỳ ý nghĩ nào về việc hồi tưởng lại quá khứ, giống như năm đó tiện tay tung ra một đòn lôi pháp tru diệt cha mình vậy, giết chết cái tên mờ hồ gọi cái gì mà Hạc này, cũng không cần bất kỳ ý kiến gì.
Bang Bang!
Trái tim đau đớn!
Không đúng!
Cùng lúc khi trường đao chém hạ xuống.
Trong lòng Trương Lâm Xuyên đột nhiên sinh ra cảm giác cảnh giác——
Không nên giết người này!
Hắn ta trở tay tóm lấy tàn hồn còn sót lại, cố gắng nhét nó trở lại trong cơ thể.
Nhưng đã quá trễ rồi.
Cái đầu bị chặt của Phương Hạc Linh đang cười điên cuồng, sau khi hoàn thành tất cả các ‘sứ mệnh’, gã cuối cùng cũng có thể cười điên cuồng: “Phế vật của Phong Lâm, góp phần vào cái chết của Trương Lâm Xuyên!!!”
Tròng mắt màu đỏ tươi vẫn còn ở đó, nhưng ánh sáng trong đó đã ảm đạm rồi.
Gã đã chết.
Nhưng Bạch Cốt Thánh Khu của Trương Lâm Xuyên lại bắt đầu chảy máu!
Máu tươi lan khắp tứ chi, trên mặt và thậm chí cả trên Vô Sinh đạo kinh kia của hắn ta!
Tàn Kiếm thuật là gì?
Nó là thanh kiếm hung ác và độc ác nhất.
Cái gọi là ‘thiên tàn địa khuyết nhân tuyệt’.
Cái gọi là ‘tách một phần linh hồn, cắt hai phần xương cốt, chém ba phần thịt, chặt bốn phần máu. Lấy thân làm lò, lấy sinh mệnh làm lửa’.
Được mệnh danh là ‘sinh ra thì động thiên khuyết, di chuyển thì địa liệt khai!”
Đó là cấm kỵ chi thuật của thời đại Phi Kiếm!
Ngay cả Yến Xuân Hồi, người đang đứng trên đỉnh cao của sự siêu phàm tuyệt đỉnh, khi nói tới thuật này, cũng phải than một tiếng ‘hung kiếm’.
Với tài năng của Phương Hạc Linh, kích hoạt một kiếm này quả thực quá mức miễn cưỡng.
Thậm chí có thể nói, cho dù có bỏ ra tát cả, cũng không đủ để gã trả được cái giá của cấm kỵ chi kiếm này.
Mà với sự giúp đỡ của Vương Trường Cát, gã đã sử dụng bí pháp ‘Hệ Mệnh Phệ Tâm’ của Hận Tâm thần thông, để liên kết Tàn Kiếm với mạng sống của chính mình. Sát chi như sát kiếm.
Nói cách khác——
Cái giá để gã sử dụng Tàn Kiếm hoàn chỉnh, phải do Trương Lâm Xuyên, kẻ đã giết gã cùng nhau gánh chịu!
Điều mà Trương Lâm Xuyên đang phải gánh chịu bây giờ chính là sự cắn trả của một Tàn Kiếm hoàn chỉnh!
Lần đầu tiên hắn ta cảm thấy tức giận thực sự, hắn ta bị Cách Phi gây thương tổn, bị Khương Vọng áp chế, những thứ này hắn ta đều có thể chấp nhận. Nhưng hắn ta tức giận vì bản thân lại bị một hạng người vô năng như thế gây thương tích! Bàn tay phải trực tiếp nắm chặt, lực lượng mờ nhạt tỏa ra, đem tàn hồn của Phương Hạc Linh nhốt vào trong lồng gian Vô Sinh, khiến gã phải chịu đau khổ trọn đời.
Tuy nhiên, ngay cả khi bị nhốt trong chiếc lồng giam trong suốt đó, tàn hồn của Phương Hạc Linh đau đớn đến mức sắp đến ranh giới sụp đổ...nhưng vẫn đang cười! Điên cuồng cười to!
Ùng ùng ầm ầm!
Bầu trời đầy lưu động mênh mông như biển sấm sét.
Đó là Lôi Trì thần thông?
Làm sao có thể có lôi trì rộng lớn mênh mông đến như vậy!
Tựa như thương hải bao phủ cả nhân gian, ngay cả những giọt nước vô tận cũng tràn ngập điện quang!
Bất Chu Phong mở ra thiên khuyết, Tam Muội Chân Hỏa thiêu đốt quy tắc, lôi trì thay thế thiên phạt... Thế giới Vô Sinh này từng chút một bị xâm chiếm!
Thánh khu huyết bạch hỗn hợp kia của Trương Lâm Xuyên dần dần đông cứng lại, và cảnh giới ‘vô sinh vĩnh minh, không có ý nghĩ và không tồn tại’ đã bị phá vỡ bởi sự vây khốn bên trong và bên ngoài.
Hoa lạp lạp!
Âm thanh lật trang nhanh chóng, nghe tới điếc tai nhức óc.
Giữa trời và đất có một vòng cung tuyệt đẹp, một thanh trường kiếm sắc bén trắng như tuyết xuyên qua bầu trời... Quyển Vô Sinh đạo kinh kia bị phá vỡ thành vô số mảnh vụn màu trắng bay khắp bầu trời.
Đạo của hắn ta bị cắt đứt rồi!
Hô hô hô.
Bất Chu Phong sương giá lạnh, tất cả gợn sóng thời gian và không gian đều bị đóng băng.
Vì vậy thần hồn cũng không có nơi nào để trốn thoát.
Mà cổ của hắn ta đã bị bóp chặt, bị Vương Trường Cát bóp chặt.
Cái chết đang đến rất gần!
Một lần nữa trong lòng Trương Lâm Xuyên lại có nhận thức như vậy.
Vốn là đệ tứ kiếp, cuối cùng lại kết thúc như vậy sao?
“Vậy thì, ta sẽ trả lại thân thể cho ngươi.” Cuối cùng, Trương Lâm Xuyên vẫn duy trì thể diện, bình tĩnh nói: “Khương sư đệ, Vương huynh, hai vị cựu bằng hữu, chúng ta sẽ còn gặp lại.”
“Ta sẽ tìm được ngươi.” Vương Trường Cát chỉ nói như vậy.
Trong tay dùng chút lực, đã bẻ gãy cổ của Bạch Cốt Thánh Khu.
Thân thể bị Bạch Cốt Tôn Thần thèm muốn, bị Trương Lâm Xuyên cướp đoạt, tự tay giết chết Vương Trường Tường… đương nhiên Vương Trường Cát y sẽ không cần.
Khương Vọng cũng vô cùng hiểu ý nhấn xuống một chưởng, đốt cháy cỗ thân thể này trong xích diễm, dùng Tam Muội Chân Hỏa thiêu rụi hoàn toàn cỗ thân thể được gọi là thần khu này, đồng thời đốt cháy tất cả ám thủ mà Trương Lâm Xuyên để lại trong thân thể này.
Tuyết đen bắt đầu rơi từ trên trời xuống.
Thế giới Vô Sinh trống rỗng mờ mịt, bắt đầu sụp đổ.