Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3172 - Chương 3172 - Thương Sinh Thương Ta, Ta Thương Thương Sinh (6)

Chương 3172 - Thương sinh thương ta, ta thương thương sinh (6)
Chương 3172 - Thương sinh thương ta, ta thương thương sinh (6)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Cuối cùng, Khương Vọng và Vương Trường Cát đứng đối diện nhau trong im lặng, giữa bọn họ treo một cái lồng giam làm bằng những cột xương trắng nhợt nhạt. Phương Hạc Linh trong lồng giam đau đớn đến co quắp cả người, nhưng lại mỉm cười nhìn vào vị trí Trương Lâm Xuyên vừa biến mất.

Cho dù gã đã bị Trương Lâm Xuyên giết chết trước.

Linh hồn rơi vào ngục tù Vô Sinh, trọn đời chịu đau khổ, không bao giờ chết đi.

“Cho ngươi một chút thống khoái đi.” Vương Trường Cát nhẹ giọng nói: “Ngươi có gì muốn nói không?”

Vào giây phút cuối cùng này, Phương Hạc Linh cố gắng kìm nén nỗi đau như bị hàng nghìn con kiến ​​cắn vào tim, như từng tấc dao cứa vào da thịt, quay lại nhìn về phía Khương Vọng: “Ta muốn hỏi…”

Gã co quắp, cưỡng ép bản thân nói hết câu: “Tại sao các ngươi trước đây…khi ta còn chưa trở thành Nhân Ma…lại ghét ta như vậy?”

Khương Vọng không ngờ tới điều cuối cùng gã để ý lại là cái này, không chút do dự, hắn thành thật nói: “Thật ra, trước đây chúng ta chưa bao giờ ghét ngươi cả, ít nhất là đối với ta. Duy chỉ có một lần duy nhất, là khi Bằng Cửu chết, mà ngươi lại vô cùng đắc ý.”

Ngay cả khi đang ở trạng thái linh hồn, đôi mắt của Phương Hạc Linh cũng đỏ như máu, gã cứ như vậy nhìn Khương Vọng bằng ánh mắt đỏ thẫm: “Vậy tại sao mỗi lần ta muốn đi theo các ngươi, các ngươi đều từ chối?”

Khương Vọng nghĩ thầm trong chốc lát: “Ta chỉ cảm thấy ngươi còn nhỏ, không nên cùng chúng ta đánh đánh giết giết, với đi…dạo thanh lâu.”

“Ngươi còn nhớ không, có một lần… Ta cầm một bầu rượu, muốn cạn ly với các ngươi, kết quả Phương Bằng Cử lại ném ta ra ngoài.”

Khương Vọng nghiêm túc suy nghĩ, nhưng vẫn nói: “Không có ấn tượng gì cả.”

Phương Hạc Linh nhất thời ngẩn ngơ.

Những tưởng tượng khiến gã thống khổ không chịu nổi, hóa ra từ trước tới nay chưa bao giờ trở thành gợn sóng đối với người khác. Có một số việc vốn không có thâm ý gì, chỉ là gã suy nghĩ nhiều mà thôi.

Lúc này, gã dường như không cảm nhận được nỗi đau do tù ngục Vô Sinh mang lại.

Cảm xúc trở nên rất mơ hồ.

Nhưng bên tai lại vang lên rất rõ ràng vài câu đối thoại đã từ rất lâu rồi——

“Đi đi đi, tiểu hài tử uống rượu cái gì? Đỗ lão nhị, nếu hôm nay ngươi dám rót rượu cho Phương Hạc Linh ta nhất định sẽ nhổ râu của ngươi!”

“Ha ha ha ha, ha ha ha ha...”

“Tiểu hài tử xem náo nhiệt cái gì? Giết người là chuyện vui đùa hay sao? Cút về cho ta!”

Rất nhiều hình ảnh chuyển liên tiếp trong đầu gã.

Một số thì rõ ràng, một số lại mờ nhạt.

Hóa ra con người trước khi chết, thực sự sẽ hồi tưởng lại cả cuộc đời mình hay sao?

Thi thể đơn độc của Phương Bằng Cử.

Cái đầu bị chặt của Hoàng A Trạm.

Lý thúc cách trận pháp tức giận mắng chửi.

Và cuối cùng… thi thể phụ thân bị lôi quang điện đánh thành cháy đen.

“Ta thực sự...đáng chết.”

Gã lẩm bẩm như vậy, nhìn Vương Trường Cát, ánh mắt kia là đang đợi một niềm thống khoái.

Sau đó Vương Trường Cát giơ cao tay.

Gã lại ngập ngừng, giống như tiểu nam hài trốn sau lưng Phương Bằng Cửu hồi đó, rụt rè và lo lắng hỏi: “Khi ta chết đi, khi ta gặp được phụ thân, gặp được Lý thúc, ta có thể nói rằng ta không phải là một tên phế vật không?”

Vương Trường Cát vẫn luôn nói sự thật.

Nói thật là ngươi đã chết rồi. Bây giờ tàn hồn cũng sẽ lập tức tan thành mây khói. Sau khi chết đi, ngươi sẽ không gặp được phụ thân ngươi, sẽ không thể gặp được Lý thúc của ngươi, sau khi ngươi chết, sẽ không thấy được cái gì cả. Nguyên trì nơi đó là một nơi trống rỗng.

Nhưng lần này Vương Trường Cát không nói như vậy.

Y chỉ nói: “Ta nghĩ là có thể.”

Phương Hạc Linh nhắm hai mắt lại, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt: “Vương đại ca, đưa ta về nhà đi.”

Sau đó, cùng với chiếc lồng giam Vô Sinh, bị Vương Trường Cát dùng lòng bàn tay đè nát.

Không có gió, không có sương mù, khói trắng lượn lờ.

Khương Vọng không nói một lời, Vương Trường Cát cũng vậy.

Sau một thời gian uẩn dưỡng, thế giới Vô Sinh đang trong quá trình sụp đổ, đã mở ra một cánh cổng với ánh sáng lưu chuyển, bọn họ cũng xếp hàng đi vào trong.

Nếu chưa từng đến U Minh giới, thì rất khó để hiểu thế giới U Minh là gì.

Cái gọi là ‘cảm chi vô cảm, ngũ thức như chìm đắm, không nước mắt không ưu sầu, không lòng hận thù, gọi là U Minh’ (có trong 《Triệu Thương Ngô 》)

U Minh là một thế giới không có tri giác, nên việc đầu tiên cần làm khi bước vào thế giới U Minh, là thích ứng với quy tắc của U Minh giới, vì bản thân thiết lập lai ‘tri giác’ một lần nữa.

Tất nhiên, đối với tu sĩ Thần Lâm mà nói, linh thức hoàn toàn có thể hoàn thành quá trình này.

U Minh cũng là con đường tắt để tới nguyên trì, là doanh địa lớn nhất trong Tử Vong Hoang Dã. Vì thế nó không phải là một thế giới của người chết thuần túy, nó vẫn có ngọn lửa của sinh mệnh và ánh sáng văn minh.

Lục Diễm đã hướng tới thế giới U Minh quá nhiều năm.

Nhưng lại chưa bao giờ tới nơi đó.

Lúc đầu là vì thực lực chưa đủ, sau đó là không dám tới gần.

Cho tận đến khi Trương Lâm Xuyên truyền ‘chỉ y (1) thế hồn pháp’ cho lão.

Lão không có oán hận với Trương Lâm Xuyên, đương nhiên cũng không có sự trung thành, từ đầu đến cuối đều chỉ là quan hệ hợp tác, mỗi người cần lấy thứ mình cần.

Mặc dù lão đã phải bỏ ra rất nhiều rất nhiều thứ, nhưng thứ lão ‘cần’, cho đến tận ngày hôm nay mới lấy được.

Lão đã cẩn thận kiểm tra rất nhiều lần và xác nhận rằng bí pháp này hoàn toàn không có vấn đề gì. Lúc đó lão mới dám khoác lên mình bộ “quần áo giấy” và lẻn vào cõi U Minh.

U Minh không phải là nơi dễ tiến vào, lão không thể tiến nhập ung dung như Trương Lâm Xuyên được, lối vào mà lão lựa chọn, là một khu vực yếu kém hiếm thấy trong hiện thế này —— lão đã chuẩn bị cho ngày này quá lâu quá lâu rồi.

Khao khát của lão chắc chắn không đáng nhắc tới, tình yêu của lão chắc chắn nhẹ như lông hồng, nỗ lực của lão chắc chắn không đáng kể. Nhưng mọi việc lão làm đều đã có kết cục...

Lão vẫn bước từng bước từng bước đến ngày hôm nay, sống sót để thành tựu Thần Lâm, sống sót để tiến vào thế giới U Minh.

Lão không biết linh hồn của vong thê ở nơi nào.

Lão đang thử từng phương pháp một trong ba trăm bảy mươi mốt bí pháp mà lão đã thu thập chỉ để tìm thê tử của mình.

Lão bắt buộc phải đủ cẩn thận, vì thế giới U Minh là một nơi quá nguy hiểm. Bạch Cốt Tà Thần sẽ không bao giờ bỏ qua cho lão, U Minh thần kỳ cũng không phải chỉ có duy nhất một vị Bạch Cốt. Và ai trong số đó cũng không phải là người hiền lành.

Bình Luận (0)
Comment