Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3173 - Chương 3173 - Thương Sinh Thương Ta, Ta Thương Thương Sinh (7)

Chương 3173 - Thương sinh thương ta, ta thương thương sinh (7)
Chương 3173 - Thương sinh thương ta, ta thương thương sinh (7)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Khi thử tới bí pháp thứ ba trăm hai mươi ba, nhãn cầu của lão đột nhiên chuyển động một chút, bí pháp có cảm ứng yếu ớt!

Lục Diễm mừng rỡ như điên, nhưng một khắc ngay sau đó, viên nhãn cầu này lại trực tiếp nổ tung ra khỏi hốc mắt!

Lúc này, trời đất quay cuồng, lục thức rồi loạn.

“Không!”

Lão kêu lên đau đớn.

Thờ khắc này, lão mới hiểu ra——

‘Chỉ y thế hồn pháp’ thực sự không có vấn đề gì, người có vấn đề chính là bản thân lão!

Trong một thời gian dài tiếp xúc, thân thể của lão đã sớm bị Trương Lâm Xuyên để lại thủ đoạn. sau một đoạn thời gian dài cung phụng Vô Sinh kinh, linh hồn của lão đã sớm bị Vô Sinh Thần Chủ làm ô uế. Quả nhiên Trương Lâm Xuyên đã chừa lại một đường lui cho bản thân mình, nhưng thật không may mắn, lão lại chính là con đường lui đó!

Giữa sự dao động mạnh mẽ của lực lượng, có một tiếng rít đau đớn.

Con mắt còn lại của Lục Diễm bỗng nhiên trở nên trắng bệch, đó là vì lão đang sử dụng lực lượng của Thiên Sinh Minh Nhãn để chống cự lại, nhưng một khắc sau đó lại chuyển sang màu đen.

“Tìm...tìm...” Lục Diễm cuối cùng chật vật kêu lên, ngón trỏ run run chỉ về một phương hướng.

“Được, ta đáp ứng ngươi.” Lão lại đáp lại như thế.

Một khắc sau, cỗ thân thể này đã khôi phục lại sự bình tĩnh, lão đưa tay ra, nắm lấy nhãn cầu đã nổ tung ra khỏi hốc mắt, từ từ đẩy nó trở lại hốc mắt.

“Cỗ thân thể này…”

Trương Lâm Xuyên, người đã sử dụng lần thế mệnh cuối cụng, cử động tứ chi một chút, cảm giác có chút không thoải mái. Thân thể này quá ngu ngốc, tu luyện quá thô sơ, thể chất phát triển quá kém cỏi.

Nhưng bây giờ, hắn ta cũng không còn lựa chọn nào khác.

Lần thế mệnh cuối cùng này là thứ mà hắn ta vô cùng trân trọng, ban đầu nó được dự định để lại cho một nhân vật chủ chốt có thể ảnh hưởng đến tình hình hiện thế, hoặc là tìm lại bản thể của hắn ta. Đương nhiên, hắn ta cũng đã chuẩn bị những cách khác để rút lui vào thế giới U Minh.

Nhưng trong trận chiến trước, Vương Trường Cát đã phong tỏa thế giới Vô Sinh của hắn ta, Khương Vọng đã cắt đứt đạo của hắn ta, đập nát Vô Sinh kinh của hắn ta.

Tầng tầng ám thủ mà hắn ta để lại trong Bạch Cốt Thánh Khu, cũng đã bị Tam Muội Chân Hỏa đốt cháy hoàn toàn sạch sẽ.

Vương Trường Cát và Khương Vọng không hề có chút thèm muốn nào đối với thánh thể do phía trên tuyệt đỉnh tạo ra kia!

Vô dục tắc cương, vô lậu khả hành!

Biện pháp cuối cùng, hắn ta chỉ có thể ủy khuất bản thân đi theo vị hộ giáo pháp vương mà bản thân dạy dỗ đã lâu, thay thế cỗ thân thể này, sau đó tiến nhập U Minh. Bằng cách này, đoạn tuyệt được mọi nhân quả trong hiện thế, bắt đầu mọi thứ lại từ đầu.

Hắn ta sẽ không bao giờ khuất phục trước thiên ý, không bao giờ sợ thất bại.

Hắn ta luôn có đủ dũng khí để bắt đầu lại từ đầu.

Bởi vì hắn ta vốn là từ chỗ không có gì cả đi tới tận ngày nay.

Thông qua tất cả các loại thông tin về thế giới U Minh, Trương Lâm Xuyên đại khái phán đoán vị trí, chọn một phương hướng, chuyển động U Nhãn rồi tiến về phía trước.

Hướng này hoàn toàn trái ngược với hướng mà Lục Diễm đã chỉ ra trước khi ý thức của lão biến mất.

Đúng vậy, hắn ta đã hứa với Lục Diễm...

Nhưng thế thì sao?

Hắn ta cũng hứa với hàng trăm ngàn tín đồ là sẽ tạo ra một thế giới Vô Sinh hạnh phúc vĩnh cửu. Chỉ cần có thể giúp đạt được mục đích, cái gì hắn ta cũng có thể hứa, hắn ta dám lập bất kỳ một lời thề nào.

Hắn ta trước giờ chưa bao giờ quan tâm đến câu chuyện của người khác. Không quan trọng người đó tên là Nguyệt Thố, Khương Vọng, Lục Diễm, hay là bất kỳ cái tên nào.

Hắn ta cũng sẽ không bao giờ kể câu chuyện của mình cho người khác nghe.

Hoàn toàn không cần thiết.

Sự đồng cảm , thừa nhận, ngưỡng mộ hay khinh thường, ghê tởm hay căm ghét của kẻ yếu thế… thực sự đều là những thứ không có ý nghĩa.

Ngoại trừ lúc tiếp thu tín ngưỡng Thần đạo ra, còn lại hắn ta tuyệt sẽ không quan tâm đến mấy thứ này.

Bước đi của hắn ta không hề nặng nề, hắn ta cũng không bao giờ để quá khứ trói buộc bản thân mình. Đối với cường giả chân chính mà nói, thất bại dù lớn đến đâu thì nỗi đau cũng phải ngắn ngủi, bởi vì nỗi đau kéo dài tương đương với việc kéo dài sự thất bại.

Hắn ta sẽ chỉ nhìn về phía trước, đi tới nơi cao hơn nữa.

Vẫn còn vô số khả năng trong tương lai. Ở trong thế giới U Minh, hắn ta cũng có thể bắt đầu cuộc sống mới của mình.

Có lẽ nên dùng quyền bính của Bạch Cốt làm nền tảng...

Nhưng bước chân lại dừng lại.

Bởi vì trước mặt hắn ta, một cánh cổng với u quang lưu động xuất hiện.

Mà hai vị cựu bằng hữu mới gặp nhau cách đây không lâu đã bước ra khỏi cánh cổng đó.

Đúng là nhân sinh nơi nào mà không phải là nơi tương phùng!

Nghĩ là sẽ gặp lại, nhưng không nghĩ sẽ gặp lại nhanh đến thế.

Lúc này, trong đầu Trương Lâm Xuyên lưu quang vạn chuyển, hắn ta lập tức mở ra một cảnh tượng đã bị chặn lại trong trí nhớ của Lục Diễm –

Đó là trước một dòng suối nhỏ trong vắt.

Ùm, Lục Diễm ném một con người rối xuống suối.

Tạo ra những gợn sóng lăn tăn.

Ngay bên kia con suối, có một người cầm cần thả câu, bình tĩnh và lạnh lùng nhìn lại: “Ta nói, ngươi dọa cá của ta chạy mất rồi.”

Cảnh tượng đến đây thì tan vỡ.

Ngay cả Lục Diễm cũng không nhớ được đoạn ký ức này. Cho nên mới không bị Trương Lâm Xuyên bắt được ngay lập tức.

Thì ra lúc đó Vương Trường Cát đã đuổi kịp Lục Diễm, cũng đã kịp để lại thủ đoạn trên người của Lục Diễm.

Nói cách khác, Vương Trường Cát thực ra có thể đối phó với Trương Lâm Xuyên sớm hơn, bất kể là mượn lực lượng của Cảnh quốc, Ngụy quốc, hay Tu Di Sơn, chỉ cần được cung cấp đủ thông tin, thì lúc đó hắn ta chắc chắn sẽ phải chết. Nhưng điều mà Vương Trường Cát muốn, chính là Trương Lâm Xuyên hắn ta phải chết hoàn toàn!

Vì thế, y mới đợi cho đến khi hắn ta bộc lộ tất cả con bài tẩy, cũng như nỗ lực hết mình, thì mới xuất hiện!

Thì ra Khương Vọng bấy lâu nay vẫn mệt nhoài chạy theo phía sau mông hắn ta, đều là đang bình tĩnh chời đợi khoảng giao điểm giữa ánh sáng và bóng tối, sự ăn ý giữa hắn ta và Vương Trường Cát sớm hơn và sâu sắc hơn dự kiến!

Bình Luận (0)
Comment