Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3176 - Chương 3176 - Hữu Tà (2)

Chương 3176 - Hữu Tà (2)
Chương 3176 - Hữu Tà (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Trác Thanh Như lui lại một bước, quy củ hành lễ: “Ta muốn thay mặt Tam Hình Cung, cảm tạ hầu gia tặng quyển sách này. Giang sơn không đổi, ngọc có bản chất, nó nhất định có thể trở thành kinh điển hình danh.”

Khương Vọng nghiêng người, không nhận lễ này, tương đối nghiêm túc nói: “Khương Vọng không có công, không dám nhận lễ. Nếu Tam Hình Cung muốn cảm ta, thì hãy cảm tạ Lâm Huống đại nhân – người viết ra quyển sách này, Ô Liệt đại nhân – người bổ sung quyển sách này, cùng với Lâm Hữu Tà – người truyền thừa quyển sách này…”

Hắn nhìn Trác Thanh Như: “Quyển sách khám nghiệm tử thi này, ta chép làm hai bản, một bản để lại phủ tuần kiểm đô thành, bản còn lại ở trong tay ngươi… ta thay mặt Lâm Hữu Tà, tặng nó cho Tam Hình Cung. Hi vọng kẻ ác trong thiên hạ, đều có thể bị lưới trời, pháp luật trói buộc.”

Trác Thanh Như đột nhiên hiểu rõ, một Khương Vọng tương truyền không hề phô trương vì sao hôm nay lại mặc hoa phục đến đây.

Chính là vì lúc này, vì một câu trịnh trọng lạ thường này.

Quyển sách này có tên là [Hữu Tà]. Vừa là “Trong xác có ác, nghiệm xem”, vừa là… “trong lòng có tà”.

Sau này ngàn ngàn vạn vạn đệ tử pháp gia, người đọc được kinh điển hình danh này, đều phải nhớ đến, trên đời này từng có một bộ khoái tên là Lâm Hữu Tà, công tâm chính nghĩa, tuần tra bất pháp, nghiêm túc xuất hiện trong nhân thế…

“Quyển sách này phải truyền lại cho đời sau, tên của nó chắc chắn không thay đổi.” Trác Thanh Như nghiêm túc cam kết.

Khương Vọng chỉ duỗi tay áo to: “Thế thì, ta yên tâm rồi… xin cáo từ.”

Trác Thanh Như kinh ngạc nói: “Quyển sách này quan trọng như vậy, hầu gia cứ yên tâm giao vào tay ta, không giám sát một chút sao?”

Khương Vọng nói: “Ngày xưa, sự trong sạch của Khương mỗ, là do Tam Hình Cung chứng nhận. Lần này việc ác mà Vô Sinh Giáo gây ra, cũng là do Tam Hình Cung chứng nhận. Khương Vọng hoàn toàn tin tưởng quy củ của Tam Hình Cung, cũng tin tưởng sự tôn trọng đối với pháp điển của Trác cô nương.”

Trác Thanh Như nắm quyển sách mỏng trong tay, lại nói: “Phong cảnh trên Thiên Hình Nhai cũng rất đẹp, Võ An hầu không muốn thưởng thức sao?”

Từ trước đến nay, bất luận là anh hùng bực nào, tới nơi thánh địa pháp gia này, không thể không có chút tò mò nào đối với nơi này. Dù sao trải qua mưa gió thế gian bao nhiêu năm, nó vẫn luôn đứng vững vàng, luôn luôn bảo toàn quy củ hiện thế. Được gọi là Quy Thiên, Củ Địa, Hình Nhân.

Khương Vọng mấp máy môi, chỉ nói: “Nguyện vọng đã biểu đạt xong, liền không làm phiền nữa.”

Dứt lời, chắp tay, xoay người đi xuống bậc thang.

Lần này tới Thiên Hình Nhai, hoa phục lộng lẫy, leo lên mười bậc, tới pháp bia liền dừng. Ba tòa pháp cung, chẳng thấy tòa nào. Cao đồ pháp gia, chỉ thấy mỗi mình Trác Thanh Như mà thôi.

Chỉ vì đưa một quyển [Hữu Tà].

Bên trong tù giam được tạo thành từ trụ phù văn cứng chắc, có một lão nhân một mắt đeo bịt mắt đang ngồi xếp bằng.

Quanh người lão, quấn quanh bóng xiềng xích lôi điện. Tóc bạc của ông ta, tung bay tán loạn trong không trung.

Bỗng nhiên, lão mở con mắt còn lại ra.

Trong ánh mắt toát ra một sự kiêu ngạo khó hiểu.

Giọng nói lão xuyên qua lồng giam: “Tiểu tử họ Khương kia, cuối cùng cũng nhớ đến thăm ta rồi sao?”

Một giọng nói như đao khắc rìu đục trả lời: “Võ An hầu Tề quốc quả thật đã tới Thiên Hình Nhai.”

Xuất hiện kèm theo giọng nói bên ngoài lồng giam, là một nam tử trung niên mặc pháp bào. Ngũ quan của người này khiến người ta cảm thấy vô cùng cương quyết. Thứ khiến người ta chú ý nhất, vẫn là mi tâm của ông ta. Ở đó có một hoa văn hình tia chớp trắng, bên trong ẩn chứa thần quang, khiến cho ông ta tăng thêm mấy phần uy nghiêm.

Cùng lúc ông ta xuất hiện.

Quang ảnh xiềng xích lôi điện bên trong lồng giam cũng đã biến mất, tóc bạc bay quanh người lão nhân một mắt cũng lần nữa rơi xuống trên người.

“Khụ.”

Lão nhân một mắt vén sợi tóc lên, rất phô trương nói: “Để cho tiểu tử kia chờ hai canh giờ rồi hãy nói, Dư Bắc Đẩu ta cũng không phải là người dễ gặp như vậy.”

Chân nhân đương thời Kịch Quỹ xuất thân Quy Thiên cung, chỉ liếc nhìn lão nhân bên trong lồng giam một cái, không nói lời nào.

“Không phải là sĩ diện gì đâu.” Dư Bắc Đẩu nghiêm túc giải thích: “Những người như chúng ta ấy à, phải có vần có điệu, phải giằng co một chút. Ngươi có hiểu giằng co là gì không? Có đôi khi ngươi dễ nói chuyện quá, người ta ngược lại không tin ngươi.”

“Đừng dùng hai chữ chúng ta.” Kịch Quỹ nói: “Ta là môn đồ pháp gia, sao lại cùng ngành với thầy bói như ngươi?”

“Thiên hạ đại đạo, trăm sông đổ về một biển, Kịch chân nhân, ngươi ngộ không ra sao.”

Dư Bắc Đẩu bí hiểm thở dài một hơi, lại nói: “Ngươi mở lồng Thiết Luật ra, để ta sửa soạn bản thân một chút, tránh cho Khương tiểu hữu của ta thấy lại đau lòng.”

“Hắn đã đi rồi.”

“Đúng thế đó, đứa nhỏ này trọng tình trọng nghĩa, đây không phải là tới… Cái gì?”

“Ta nói.” Kịch Quỹ nhắc lại: “Võ An hầu Tề quốc quả thật đã tới Thiên Hình Nhai, nhưng chỉ là đến đưa di vật của bạn hắn, nói mấy câu với chân truyền Trác Thanh Như của Củ Địa cung xong, liền lập tức đi rồi.”

“Không hỏi thăm ta sao? Có phải người Củ Địa cung không biết ta đang ở Quy Thiên cung không? Chuyện lớn như trấn áp Huyết Ma này, các ngươi muốn giữ bí mật quả thật cũng có thể hiểu được, chỉ là Khương Vọng không phải người ngoài, ta cùng với hắn già trả đồng tâm, kề vai chiến đấu, ở Đoạn Hồn Hạp…”

“Không hỏi về ngươi.” Kịch Quỹ lập tức cắt lời.

Kịch Quỹ không phải là người có thể nói đùa.

Thế là Dư Bắc Đẩu trầm mặc.

Một lúc lâu, lại nói: “Tới, mở lồng Thiết Luật ra.”

“Ấy, lại không ai tới thăm ngươi, còn mở ra làm gì?” Kịch Quỹ hỏi.

Dư Bắc Đẩu vừa xắn tay áo vừa đứng dậy, mặt vô cảm nói: “Ta muốn đánh chết tiểu tử kia.”

Trên đường trở về Tề quốc, Khương Vọng cảm thấy mình hình như đã quên gì đó, nhưng mà nghĩ thế nào cũng không ra.

Cho đến khi nhìn thấy Tần Quảng Vương của Địa Ngục Vô Môn đột nhiên tiến vào trong xe ngựa, hắn mới đột nhiên giật mình nhớ ra hóa ra là quên trả nợ.

Vì trục sát Trương Lâm Xuyên khắp thiên hạ, nghiền xương người này thành tro, hoàn toàn giết chết hắn ta, hắn đáp ứng trọng thưởng, vận dụng rất nhiều mối quan hệ.

Điều đáng mừng chính là, đầu của Trương Lâm Xuyên là do hắn tự tay chém xuống, Vương Trường Cát hợp tác với hắn cũng không cần trả thù lao. Tiếc là, Trương Lâm Xuyên có khoảng chừng sáu phân thân…

Mặc dù không đến nỗi chém một phân thân, cũng phải trả hai vạn viên nguyên thạch. Nhưng ít quá quả thật cũng không dám đưa ra. Giá công khai còn đỡ, khó nhất chính là nợ nhân tình.

Cũng may Tần Quảng Vương vô cùng săn sóc, không hề khiến Khương mỗ nợ nhân tình, lúc này đã đến chặn ngoài Thiên Hình Nhai rồi, một lời không hợp liền chui vào buồng xe, gặp mặt liền bắt đầu tính sổ sách.

Bình Luận (0)
Comment