Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sổ sách đều đưa đến trước mặt Khương Vọng: “Đây là hóa đơn Địa Ngục Vô Môn hành động lần trước, mời hầu gia Đại Tề xem qua một chút.”
Khương Vọng nỗ lực không nhìn.
Nhưng Doãn Quan cũng rất cố chấp.
Cứ giằng co như thế một lúc, Khương Vọng bất mãn than thở: “Lúc đó ta cũng không có mời các ngươi.”
Trong mắt Doãn Quan, lóe lên một chút ánh sáng nguy hiểm, u ám nói: “Hầu gia Đại Tề có ý là, không muốn thừa nhận bản thân công khai treo giải sao?”
Nhận, thì vẫn phải nhận.
Dù sao thì thư viện Thanh Nhai mà Trọng Huyền Thắng liên hệ, quả thực không thể bắt được Vu Lương Phu kia. Nếu không phải Doãn Quan ra tay, phân thân kia của Trương Lâm Xuyên quả thật sẽ trốn thoát.
“Bao nhiêu tiền vậy?” Khương Vọng hỏi.
Doãn Quan nhếch cằm lên: “Tự mình xem.”
“Ngươi nói khoảng chừng là được, đều đã quen biết lâu như vậy, ta còn có thể không tin ngươi sao?” Khương Vọng vừa nói, vừa cầm sổ sách lên nhìn kỹ.
Nhìn nhìn, nhíu mày: “Giết một phân thân Ngoại Lâu cảnh thôi, vì sao lại có nhiều người tham gia như vậy? Một, hai, ba… chín vị Diêm La đều ra tay?”
Doãn Quan vô cùng nghiêm túc nói: “Vu Lương Phu kia mặc dù chỉ là Ngoại Lâu cảnh, nhưng trên thực tế vô cùng nguy hiểm, ngươi không biết đến thủ đoạn Chân Thần. Chúng ta đuổi theo hắn ta mấy vạn dặm, cuối cùng triển khai đại chiến ở Trường Hà, đánh cho đất trời mù mịt, nhật nguyệt vô quang, dời sông lấp biển…”
“Có phải là làm kinh động đến cả long cung dưới Trường Hà luôn rồi không?” Khương Vọng lạnh nhạt nói: “Ta đánh bản thể của Trương Lâm Xuyên, cũng không gây ra động tĩnh lớn như vậy.”
“Khụ, cũng chưa tới mức đó. Đại khái là Địa Ngục Vô Môn chúng ta vẫn rất có thực lực, kịp thời hàng phục Vu Lương Phu, không để cho hắn ta gây nên sóng gió gì lớn hơn nữa.”
Tầm mắt Khương Vọng từ sổ sách hướng lên: “Ta thấy trên này không có Biện Thành Vương. Theo như phong cách này của ngươi, phải phái toàn bộ thành viên ra chiến đấu mới phải chứ.”
“Nếu như gã ở đó thì… Gã cũng sẽ ra tay.”
Doãn Quan nghiêm trang: “Dù sao thì phong cách làm việc của Địa Ngục Vô Môn chúng ta là dùng toàn lực ứng phó, nhất định thành công. Đối phó với một vị đương thời Chân Thần, rất mạo hiểm.”
“Đã bị hạ cảnh giới, chẳng qua là mao thần, vả lại chỉ là một phân thân Ngoại Lâu cảnh…” Khương Vọng nhấn mạnh nói.
Doãn Quan nói: “Nhưng ngươi không thể phủ nhận, hắn ta rất khó đối phó. Cái tên mọt sách của thư viện Thanh Nhai kia của ngươi, không phải cũng rất lợi hại sao? Có bắt được hắn ta hay không?”
Khương Vọng thừa nhận Doãn Quan nói có hơi hơi hợp lý. Cho nên hắn nói thẳng: “Ta không có tiền.”
Doãn Quan nháy mắt trợn to mắt: “Đường đường là công trận hầu thực phong của bá chủ quốc, ngươi nói ngươi không có tiền? Bổng lộc hàng năm cũng không ít đi?!”
Đưa tay móc lấy hộp trữ vật của Khương Vọng: “Bổng lộc của ngươi đâu?”
Khương Vọng bốp một phát đánh bay tay của y, cây ngay không sợ chết đứng nói: “Trước đó thiên tử bắt ta học thuộc lòng, học không thuộc liền trừ bổng lộc, bổng lộc năm nay đã bị trừ sạch rồi, bổng lộc năm sau cũng chẳng còn lại mấy.”
Doãn Quan vẻ mặt hoài nghi: “Học một quyển sách mà ngươi cũng không thuộc?”
“Sách mà ta phải học thuộc chính là [Sử Đao Tạc Hải].”
Doãn Quan vỗ đùi: “Khương Thuật này cũng quá keo kiệt rồi! Đây không phải là lấy cớ trừ bổng lộc của ngươi sao?”
Khương Vọng liếc y một cái: “Tôn trọng bệ hạ của chúng ta một chút.”
Doãn Quan lại nói: “Vậy sản nghiệp khác của ngươi đâu? Đừng có nghĩ lừa ta, thương hội mà ngươi và cái gã mập kia chung vốn làm ăn hàng năm đều kiếm được không ít.”
“Thương hội dưới quyền quản lý của Trọng Huyền Thắng, vẫn luôn đang mở rộng, đầu tư. Tiền mặt mà ta có thể điều động thật sự không nhiều lắm, số nguyên thạch mà trước đó treo thưởng, đều là tích cóp mỗi nơi một chút.”
Khương Vọng giơ cánh tay phải lên: “Treo thưởng diệt Vô Sinh Giáo là một số tiền lớn. Hơn nữa trị cánh tay này cũng tốn không ít.”
Doãn Quan im lặng hồi lâu: “Chúng ta điều động chín vị Diêm La đó!”
“Ta hiện tại thật sự không có tiền.” Khương Vọng đành phải nói lời hay: “Ngươi thư thả vài ngày nhé.”
“Có bao nhiêu thì trả bấy nhiêu.” Doãn Quan nhìn hắn: “Nào có ai lại nợ Diêm La? Truyền ra nghe sao được?”
Khương Vọng dứt khoát lấy hộp trữ vật của mình ra, mở ra: “Ngươi nhìn một chút, không phải ta không cho ngươi, trong tay ra chỉ còn mười mấy khối nguyên thạch, là lần này lúc ra ngoài, mượn của bằng hữu. Chút tiền này ngươi nhìn cũng chướng mắt thôi.”
Doãn Quan đưa tay lấy hết mười ba khối nguyên thạch.
“Không có tiền cũng được.”
Y thuận thế thu hồi sổ sách: “Phần còn lại ta sẽ nhớ giúp ngươi, lần tới sẽ trừ dần từ tiền công của ngươi.”
Khương Vọng bất đắc dĩ thu hồi hộp trữ vật, nhớ tới lầu đầu tiên gặp Sở Giang Vương, cũng bị mất máu vô cùng nhiều —— Lần đó, hắn mời Địa Ngục Vô Môn hỗ trợ đối phó Hải Tông Minh nhưng chưa đợi đến lúc Địa Ngục Vô Môn xuất thủ, hắn đã xử lý xong kẻ kia rồi.
Sở Giang Vương chỉ chạy một chuyện liền lấy năm mươi viên Vạn Nguyên Thạch. Tuy bây giờ tính ra thì chỉ là khoản tiền đặt cọc nửa khối Nguyên Thạch, nhưng đối với Khương Vọng lúc đó mà nói đã là móc sạch túi tiền.
Bây giờ Địa Ngục Vô Môn đã khuếch trương thế lực, thanh danh dần lên, giá cả càng tăng lên nhanh chóng.
Hắn đã là vương hầu bá quốc cao quý, vẫn chỉ có thể bị Địa Ngục Vô Môn móc sạch túi tiền. Mười ba khối Nguyên Thạch ném ra ngoài này, cũng chỉ là số lẻ của tiền thuê.
"Đúng rồi, Sở Giang Vương đâu?" Khương Vọng nghĩ đến, liền thuận miệng hỏi một câu.
Doãn Quan đương nhiên sẽ không nói cho hắn, Sở Giang Vương mang đầu Vu Lương Phu đến Sở quốc lĩnh thưởng mà chỉ lãnh khốc đáp lời: "Không hỏi hành tung của đồng nghiệp là quy tắc sinh tồn trong nghề này của chúng ta."
"Đừng có chúng ta như vậy." Khương Vọng liếc y nói: "Ta đường đường là vương hầu Đại Tề, sao lại đồng hành cùng sát thủ? Mặt nạ Biện Thành Vương kia, với ta mà nói cũng chỉ là mặt nạ, ta chỉ giết người mình muốn giết."
Doãn Quan cầm tiền, ghi vào sổ, cũng không tính toán với hắn, chỉ nói: "Ngươi nói thế nào thì là thế ấy... Hẹn gặp lại!"
Thân hóa thành một đạo ánh sáng xanh ngọc, biến mất khỏi toa xe, tới, đi vô cùng dứt khoát.