Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Vọng nghiến răng, chỉ cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Sao lần nào gặp phải Doãn Quan, túi tiền cũng trọng thương thế này?
Bên trong chiếc xe ngựa xe ngựa sang trọng đang phi nhanh, Võ An Hầu Đại Tề thở dài một hơi.
Tư vị thiếu nợ quả thực không dễ chịu.
Tên tặc tử Trương Lâm Xuyên kia, giày vò ra tới sáu phó thân, sau khi giết hết cũng khiến cho người họ Khương nào đó nợ nần đến mức đau đầu.
Sau khi đưa "Hữu Tà" đến Tam Hình Cung, xem như hoàn thành nhân quả giữa Lâm Hữu Tà cùng Tam Hình Cung.
Phần nợ của Vu Lương Phu này, đã bị Doãn Quan ghi sổ, về sau từ từ trả tiền là được.
Chuyện này ngược lại dễ tính.
Bên phía Hoàng Xá Lợi vì tru diệt phó thân của Giáo tổ tà giáo, trực tiếp điều động binh mã, bức giết Thái tử một nước... Khoản nợ nhân tình này phải nói là hơi lớn, Khương Vọng cũng không nghĩ ra mình phải trả lại như thế nào.
Ngươi có thể nói Cao quốc yếu, Kinh quốc mạnh, tru diệt tà giáo là thiên kinh địa nghĩa, trách nhiệm của bậc trượng phu nhưng đây chỉ là những cái cớ... Tình nghĩa, nỗ lực của người khác ngươi không thể làm như không thấy.
Ngoài ra, còn có Dương Sùng Tổ Kiều quốc, cũng không biết là ai giết chết, lúc Tả gia phái người đến, đã chỉ còn một bộ thi thể, đầu đã bị người khác cắt đi. Món nợ này hiển nhiên cũng phải trả, trước mắt hắn chỉ có thể chờ người ta đến cửa đòi... Chỉ mong là dùng tiền liền có thể giải quyết.
Trọng Huyền Thắng điều động lực lượng Tề quốc ở ngoài hải ngoại, tiễu sát Lý Đạo Vinh của Nộ Kình Bang, cuối cùng người này nơi vào tay Điếu Hải Lâu, bị Trúc Bích Quỳnh giết chết, tôn thêm danh tiếng thiên kiêu của nàng.
Đối với Trúc Bích Quỳnh, cảm thụ của Khương Vọng vô cùng phức tạp. Hắn đương nhiên vẫn luôn xem Trúc Bích Quỳnh là hảo hữu, cũng hoàn toàn tin tưởng thiện ý Trúc Bích Quỳnh dành cho hắn. Nhưng Trúc Bích Quỳnh trở về Điếu Hải Lâu, còn bái nhập vào dưới trướng Cô Hoài Tín, các loại ân oán gút mắc đan xen, hai bên ở chung khó tránh khỏi có chút xấu hổ.
Nghĩ đến, có lẽ lần trước lúc hắn ra biển, đây cũng là một trong những nguyên nhân Trúc Bích Quỳnh không gặp hắn.
Tuy nói Trúc Bích Quỳnh giúp hắn làm gì, ắt hẳn cũng không yêu cầu hồi báo nhưng hắn cũng không thể yên tâm thoải mái hưởng thụ như vậy, ít nhất cũng phải đi đến quần đảo gần biển, đích thân nói cảm tạ.
Về phần La Hoan Hoan lấy giết cầu đạo kia...
Thanh Vũ có tiền hơn hắn nhiều, ngược lại có thể không cần đưa tiền. Đương nhiên lễ vật là cần phải chuẩn bị.
Có điều, Diệp Chân Nhân tính tình có hơi không tốt, quay về còn phải nghĩ cách thân cận hơn. Nghe nói thánh thú hộ tông của Lăng Tiêu Các là A Sửu cũng ra sân, tiền ra tay này phải tính thế nào đây?
À, còn có Khương An An Khương tiểu hiệp.
Nghĩ đến phong thái lần đầu tiên An An hành hiệp trượng nghĩa mà cô bé đã miêu tả trong thư, không biết khoản phí ra tay này phải tốn bao nhiêu tâm tư...
Ngàn thiếu, vạn nợ ở đây, dù cho Khương Vọng đã chứng Thần Lâm cũng hơi cảm thấy phiền não.
Sau khi phân phó hộ vệ Hầu phủ tùy hành gian ngoài một tiếng, hắn liền thu liễm nỗi lòng, chuyên tâm tu hành.
Nhưng sau một khắc, lại bỗng nhiên mở mắt.
Cảnh giác trong mắt chuyển thành kinh hỉ: "Dư Chân Nhân!"
Sau khi kinh hỉ, lại sinh ra cảnh giác: "Ngài đây là?"
Dư Bắc Đấu bỗng nhiên tiến vào trong xe, trợn mắt hếch mũi, tức giận nói: "Yên tâm, không tìm ngươi vay tiền!"
"Thật tìm ta vay ta cũng không có." Khương Vọng cười khan hai tiếng, nói: "Ta thật ra là muốn hỏi, mắt của ngài... Là chuyện gì xảy ra?"
Dư Bắc Đấu âm dương quái khí nói: "Hầu gia đây xem như là đang quan tâm lão già họm hẹm này sao?"
"Xem ngài nói kia." Khương Vọng không hiểu oán khí của lão nhân gia kia từ đâu mà đến, cười theo nói: "Chúng ta không phải bạn vong niên sao? Ta quan tâm ngài là chuyện thường tình."
Dư Bắc Đấu lúc này, ăn mặc sạch sẽ, búi tóc chải vuốt đến cẩn thận tỉ mỉ, dù cho độc nhãn cũng không che đi được vẻ tiên phong đạo cốt.
Nhưng biểu lộ khá cổ quái ——
"Họ Khương, ngươi tự vấn lòng xem, sau Đoạn Hồn Hạp, ngươi có từng nghĩ tới người bạn vong niên này không?"
Đường đường là thần quỷ toán tẫn Dư Bắc Đấu, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng ủy khuất!
Trên đời này, ông không có thân nhân, cũng không có bằng hữu. Người sư điệt cuối cùng cũng bị ông tự tay giết chết. Quẻ sư nhìn trộm mệnh đồ ở hiện thế, tướng sư này kia cũng đều không phải là người cùng đường với ông.
Nghĩ đến, ông một mình tiếp nhận đại giới trấn áp Huyết Ma, chạy đến Tam Hình Cung, tân tân khổ khổ giúp Khương Vọng rửa sạch hiềm nghi thông ma, chứng minh Khương Vọng trong sạch, trực tiếp vả mặt Kính Thế Đài Cảnh quốc... Giúp hắn thêm một phần lực.
Đây còn không phải là vì mấy phần tình nghĩa ở Đoạn Hồn Hạp sao?
Kết quả, mình ngồi ở trong lồng thiết luật của Quy Thiên Cung đã hai năm, cũng chẳng thấy Khương Vọng hỏi một tiếng!
Đến ngay cả thứ quỷ quái Huyết Ma kia, cũng có vài đồ tử đồ tôn, tín đồ này nọ nghĩ muốn cứu gã đấy.
Dư Bắc Đấu ông còn không bằng Huyết Ma!
Người trẻ tuổi lấy sự nghiệp làm trọng, người trẻ tuổi bề bộn nhiều việc, bận rộn tu hành, ông có thể hiểu.
Nhưng họ Khương ngươi đã đến Tam Hình Cung rồi, hai năm không có tin tức của lão phu, ngươi hỏi cũng không hỏi một tiếng, ngươi đúng là con rùa đen chết bầm mà!
Thấy Dư Bắc Đấu đột nhiên xắn tay áo, Khương Vọng rất có ánh mắt giúp ông cuốn ống tay lên, thành thật hồi đáp: "Nghĩ tới, có vài lần nghĩ đến lão nhân gia ngài."
Ví dụ như khi Đồ Hỗ đối phó Huyễn Ma Quân, ví dụ như khi Nguyễn Tù đưa một đồng Đao tệ đã cũ cho hắn.
Dư Bắc Đấu không xác định được hành vi cuốn ống tay giúp mình này của Khương Vọng có phải đồng nghĩa với việc gây hấn, có phải đồng nghĩa với việc "Đến đây, đánh ta thử xem" không nên quyết định lại quan sát thêm một lúc.
Khương Vọng lại bổ sung: "Nói ví dụ như lần trước, khi ta truy sát Trương Lâm Xuyên, đã định tìm ngài nhờ hỗ trợ gieo quẻ."
"HA!" Dư Bắc Đấu cười lạnh: "Ngươi đường đường là Võ An Hầu Đại Tề, cần gieo quẻ, không tìm Khâm Thiên Giám của Tề quốc các ngươi, lại muốn tìm lão phu?"
Ông nhấc cằm, khoe khoang nói: "Xem như ngươi cũng có chút ánh mắt!"