Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Vọng ngượng ngùng cười cười, nuốt câu "Khi đó Nguyễn giám chính chưa hồi đáp ta" kia xuống: "Ngài là Dư chân nhân tính lực đệ nhất đương thời, ta thực sự cũng không nghĩ ra người khác."
Dư Bắc Đấu vểnh râu, nhưng trên tay lại không khách khí, một bàn tay phủi phẳng ống tay áo đã được Khương Vọng ân cần cuốn lên, hừ lạnh nói: "Có việc tìm Dư Bắc Đấu, không việc tìm Trác Thanh Như à."
Khương Vọng không hiểu vì sao ông lại nhắc đến Trác Thanh Như, thành thật nói: "Ta tìm Trác Thanh Như cũng có chuyện."
"Ta biết ngay!" Dư Bắc Đấu buồn bực nói: "Ngươi là kẻ không lợi không dậy sớm, vô sự không lên tam bảo điện, vô tình vô nghĩa!"
Khương Vọng phát hiện trạng thái hiện tại của Dư Bắc Đấu khá giống lão Long trong Ngọc Hành tinh lâu kia, mang theo một cỗ oán khí bị giam cầm quá lâu cũng không biết là đến từ đâu. Lẽ ra vị Dư chân nhân này phải nên thường dạo chơi nhân gian, không nên phẫn uất như thế mới đúng?
Hắn không nhịn được liếc mắt: "Không có việc gì thì trèo lên tam bảo điện làm gì? Ta ở trong nhà tu hành không tốt sao? Đạo thuật còn luyện chưa xong, sách còn đọc chưa hết."
Lời này quả thực có đạo lý, cho dù là Dư Bắc Đấu cũng nhất thời không biết phản bác thế nào, liền dứt khoát xòe đôi tay đã được buộc gọn ống tay áo ra: "Được rồi, tán gẫu ít thôi. Đã lâu không gặp, liền để lão phu đến kiểm nghiệm tu hành của ngươi, kiểm tra xem ngươi tiến bộ bao nhiêu!"
Trận tỉ thí này đến vô cùng đột ngột, Khương Vọng vội nói: "Chờ một chút ——"
Ầm!
Gia binh bảo vệ xe ngựa của phủ Võ An Hầu đang cảnh giác quan sát hoàn cảnh ven đường, đột nhiên nhìn thấy xe ngựa xa hoa nhà mình chia năm xẻ bảy, ở giữa quang ảnh hỗn chuyển, nguyên khí tuôn ra!
Những gia binh này đều từng theo Khương Vọng lên chiến trường, sau khi chiến tranh kết thúc liền gia nhập làm thân binh của phủ Võ An Hầu. Lúc này, vừa thấy kinh biến liền vội vàng dẫn đội đến công kích.
Một luồng sáng đỏ quấn quanh xe ngựa một vòng, hình thành một cái lồng ánh sáng kín, cách trở trong ngoài. Tiếng rên rỉ của Võ An Hầu truyền ra từ bên trong: "Đừng sợ! Chỉ là luận bàn!"
Công kích của đám thị vệ liền ngừng lại, nhìn lồng ánh sáng đỏ rực không thấy gì bên trong, cả đám đều ngơ ngác.
...
Trên đường.
Phương Nguyên Du mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, cầm dây cương, nhìn không chớp mắt.
Trận luận bàn bên trong lồng ánh sáng kia, cũng không có kết quả, bọn họ không chỉ không nhìn thấy tình huống bên trong, cũng không nghe được thanh âm bên trong.
Chỉ biết là, bên trong lồng ánh sáng, quang ảnh chuyển biến kịch liệt một thời gian dài, sau khi lồng ánh sáng tán đi, Hầu gia liền chui vào xe ngựa phụ, không ra ngoài nữa.
Hầu gia luận bàn với ai, đương nhiên gã không dám hỏi.
Trên chiến trường Tề - Hạ phải liều mạng một trận mới bưng được chén vàng, gã không nỡ ném.
Thận trọng từ lời nói đến việc làm mới là chính đạo.
Nhưng Hầu gia dũng mãnh phi thường, không thể chiến thắng, rốt cuộc là bị ai giam lại đánh tơi bời... Gã quả thực rất hiếu kỳ!
...
"Ta thật rất hiếu kỳ!"
Bạch Ngọc Hà mặt như quan ngọc, da trắng như tuyết cất bước bên trong đại điện.
Một thân đồ tang khiến cho khí chất của hắn ta càng thêm lạnh lẽo.
Hắn ta nhìn công khanh cả điện, nhìn rất nhiều vị "thúc bá" quen thuộc, thậm chí nhìn cả vị quân vương Việt quốc trên long ỷ kia.
"Ai có thể nói cho ta biết, vì sao Võ An Hầu Tề quốc đã sớm cảnh báo, Vô Sinh Giáo tổ kia còn có thể tới lui tự nhiên trong cảnh nội Việt quốc?"
"Vì sao chủ nhân một gia tộc danh môn của Việt quốc, đại quan đứng hàng Cửu khanh, lại bị giết bên trong đất phong của mình, kẻ giết người là Trương Lâm Xuyên kia, còn có thể chạy ra khỏi quốc cảnh Việt quốc?"
"Ai có thể nói cho ta biết, biên phòng Việt quốc thiết lập là vì ai?"
Hắn ta dùng đôi mắt hằn tia máu, nhìn mỗi một người trong đại điện: "Ai có thể nói cho ta biết, cường giả siêu phàm của Việt quốc ở đâu?"
"Hộ quốc đại trận đã hỏng rồi sao?"
"Đã không còn có ai quan tâm đến mảnh đất này sao?"
"Có ai có thể cho Lang Gia Bạch thị một lời công bằng đây?"
Hắn ta siết chặt nắm đấm, nện lên ngực mình: "Có ai có thể cho một đứa con đã mất đi phụ thân... Một lời công bằng đây?"
Bên trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh.
Không ai có thể trả lời Bạch Ngọc Hà.
Mặc dù hắn ta chỉ có tu vi Nội Phủ Cảnh, vẫn là một người trẻ tuổi chưa trưởng thành.
Bởi vì nếu không xét đến mọi thứ, đối với một Việt quốc vẫn luôn xem mình là Đại quốc mà nói, cái chết của Bạch Bình Phủ quả thực là khuất nhục to lớn, sai lầm to lớn!
Mà ngoại trừ quốc chủ Việt quốc Văn Cảnh Tú, cùng người toàn quyền phụ trách việc ứng đối Trương Lâm Xuyên là Cách Phỉ, ai có tư cách đưa ra câu trả lời cho chuyện này?
Quốc quân ngồi trên long ỷ ở nơi cao, khuôn mặt vô hỉ vô bi.
Thế là trong điện càng thêm yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức chỉ còn có tiếng thở dốc vì phẫn nộ của Bạch Ngọc Hà.
"Chuyện này ta có trách nhiệm." Ở thời điểm này, Cách Phỉ đứng dậy, biểu tình thành khẩn nhìn Bạch Ngọc Hà: "Ngọc Hà huynh, ta toàn quyền phụ trách ứng đối với nguy hiểm Trương Lâm Xuyên mang đến, bởi vậy mọi hậu quả không tốt phát sinh, ta đều phải gánh trách nhiệm. Nhưng ta vẫn muốn giải thích với Ngọc Hà huynh một chút... Lúc ấy, Trương Lâm Xuyên đến Việt quốc, chỉ là một loại khả năng do Hoài Quốc Công Sở quốc cung cấp, ta không thể vì loại khả năng này mà trực tiếp hao phí lượng lớn tài nguyên mở hộ quốc đại trận. Chỉ có thể thông báo các nơi nâng cao cảnh giác, tổ chức lực lượng phản công nhanh, bản thân ta ở trong khoảng thời gian đó cũng liên tục tuần tra các nơi trọng yếu trong cảnh nội."
"Có điều, khi ta phát hiện tung tích Trương Lâm Xuyên, Bạch thế bá đã..."
Ngữ khí của gã trầm xuống: "Ta đuổi theo Trương Lâm Xuyên, đuổi đến bên ngoài quốc cảnh, một lòng muốn bắt giết hung tặc, cho Bạch gia một câu trả lời. Chỉ tiếc học nghệ không tinh, có lòng không đủ lực, không phải đối thủ của Trương Lâm Xuyên kia..."
"Cách Ngự sử, chuyện này sao có thể trách ngài?" Có đại thần lập tức đứng dậy: "Chính ngài cũng suýt bị Trương Lâm Xuyên giết chết, ai có thể nói ngài không tận lực chứ?"