Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3184 - Chương 3184 - Huyền Kính Độc Giám (1)

Chương 3184 - Huyền Kính độc giám (1)
Chương 3184 - Huyền Kính độc giám (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Trọng Huyền Thắng trợn tròn mắt nhỏ: "Huynh đuổi ta?"

"Không có. Nhưng Thập Tứ đang ở nhà chờ huynh mà?"

"Có phải huynh có chuyện gì giấu diếm ta không?"

"Huynh suy nghĩ nhiều rồi." Khương Vọng bất đắc dĩ nói: "Ta chỉ là chuẩn bị tu luyện."

Trọng Huyền Thắng lại nghi ngờ nhìn hắn một trận.

Khương Vọng lấy tay chống trán, tựa trên bàn sách, khuôn mặt đầy vẻ vô tội.

"Không đúng, sao từ lúc ta tiến vào đến giờ, huynh không đổi tư thế?"

"Có sao?" Khương Vọng nháy nháy mắt, thuận thế dựa vào phía sau một chút, tự nhiên chỉ cho Trọng Huyền Thắng xem nửa bên mặt: "Mau trở về đi, Thập Tứ đợi sốt ruột rồi."

Trọng Huyền Thắng ồ một tiếng: "Vậy ta về đây."

Cất bước đi ra ngoài, tới cửa, bỗng nhiên lắc mình một cái, lẻn đến trước mặt Khương Vọng!

Nhưng Võ An Hầu có tu vi hơn một đại cảnh giới, sao có thể để hắn ta toại nguyện? Hắn vẫn nghiêng người dựa vào ghế, tay đỡ trán, vô cùng thâm trầm: "Ta đang tự vấn một vấn đề về đạo thuật rất quan trọng, huynh về trước đi, A Thắng."

Trọng Huyền Thắng đưa tay vỗ hắn: "Bỏ tay ra cho ta nhìn một chút."

Khương Vọng mang theo ghế dựa dạo qua một vòng, thanh âm trầm thấp: "Thật, trở về đi."

Trọng Huyền Thắng cũng không nhiều lời, trực tiếp phát động Trọng Huyền thần thông.

Bành!

Đáng thương cho Bác Vọng Hầu, còn chưa kịp nhìn thấy gì đã bị đá ra khỏi thư phòng.

Cửa phòng nhanh chóng đóng lại.

Chỉ còn có thanh âm của người họ Khương nào đó vọng ra: "Quản gia, tiễn khách!"

...

Sóc Phương Bá phủ cử hành tang lễ, quả thực là hình thức đóng cửa tự tổ chức.

Cũng không mời bất luận kẻ nào đến tế bái, cờ trắng không bày ra bên ngoài, nhạc buồn không ra khỏi viện.

Khương Vọng cùng Trọng Huyền Thắng tới tế điện, đương nhiên cũng không gióng trống khua chiêng.

Hai người bọn họ cộng thêm Thập Tứ, ba người một thân y phục hàng ngày, cùng cưỡi một chiếc xe ngựa, khiêm tốn đi đến Bảo phủ.

Sau khi làm Bác Vọng Hầu phu nhân, địa vị của Thập Tứ không còn giống với lúc trước. Tuy vậy vẫn cùng Trọng Huyền Thắng đi khắp nơi như khi làm cận vệ...

Nhưng người nào quản được chứ?

Phu thê trẻ tuổi nhà người ta thích thế nào thì làm thế nấy.

Thập Tứ không thích làm chủ mẫu ở nhà, cũng không có sức quản những trướng mục kia chỉ thích đi theo bên cạnh Trọng Huyền Thắng. Trọng Huyền Thắng cũng chỉ thích nàng ở cạnh mình —— Hôm qua nàng không ở, không phải hắn ta bị tên mãng phu nào đó thừa cơ bắt nạt sao?

Nếu Dịch đại tiểu thư có ở đây, họ Khương làm gì cũng phải cân nhắc một chút.

Bảo Trọng Thanh chết, người ngoài tới nói nhiều lắm là cảm thán một câu đáng tiếc, hoặc là cảm khái cả nhà Sóc Phương Bá trung liệt. Người chân chính bi thương khổ sở, vĩnh viễn chỉ có người trong nhà.

Nhưng khi chân chính đi vào Bảo phủ, Khương Vọng cũng không cảm nhận được bầu không khí bi thương gì, mà phần nhiều là nghiêm túc, nghiêm túc như đang liệt binh bố trận.

Ở địa bàn của người ta nên Khương Vọng cùng Trọng Huyền Thắng cũng không trao đổi gì. Lụa kim hôm qua đã cho hạ nhân đưa qua, bọn họ vốn chỉ tới để dâng một nén nhang, đi ngang qua sân khấu rồi thôi.

Sau khi được quản gia Bảo phủ dẫn đường, bọn họ trực tiếp đi đến linh đường.

Mà Thống soái Yên Lôi quân, Sóc Phương Bá Bảo Dịch đã đợi ở bên ngoài linh đường.

Hiện giờ, nếu chỉ bàn đến địa vị, Võ An Hầu Khương Vọng cùng Bác Vọng Hầu Trọng Huyền Thắng đều đã ở cùng cấp độ với Bảo Dịch.

Toàn bộ Bảo gia ngoại trừ mấy vị Bá gia kia, không ai có tư cách tiếp đãi.

Tang lễ của Thế tử Bảo Trọng Thanh, Xương Hoa Bá cùng Anh Dũng Bá của Bảo gia đều chưa kịp trở về Lâm Truy tham dự.

Cho nên, Bảo Dịch chỉ có thể đích thân nghênh tiếp.

Nhưng dù sao Khương Vọng cùng Trọng Huyền Thắng cũng đều là vãn bối cho nên ông ta không cần phải ra cửa lớn chỉ cần canh giữ ở linh đường là được. Như vậy là thích hợp nhất.

"Võ An Hầu, Bác Vọng Hầu." Hôm nay Bảo Dịch một thân áo đen, biểu lộ ngưng túc: "Trọng Thanh có thể có người hảo hữu như các ngươi cũng xem như là phúc khí của nó, không phí công đến thế gian này một lần."

Từ cách ăn mặc này cũng có thể nhìn thấy tấm lòng.

Lúc trước khi Bảo Bá Chiêu chết, Sóc Phương Bá khoác một thân trang phục "Trảm suy". Đối với đại gia tộc, trong tang lễ của trưởng tử người thừa kế gia tộc, luận lễ là cần phải mặc tang phục. Bởi vì trưởng tử gánh chịu trách nhiệm kế thừa tông miếu, chính thể là lớn cho nên nói "Cha làm trưởng tử".

Sau khi Bảo Bá Chiêu chết, Bảo Trọng Thanh chính là người thừa kế duy nhất Bảo thị, danh chính ngôn thuận là Sóc Phương Bá thế tử nhưng Bảo Dịch lại không vì vậy mà khoác áo tang.

Đương nhiên, ai cũng không thể trách một người phụ thân liên tiếp mất đi trưởng tử, thứ tử.

Khương Vọng chắp tay chào: "Xin Bá gia nén bi thương. Mặc dù ta cùng Trọng Thanh huynh không có thâm giao nhưng dù sao cũng từng vào học Tắc Hạ Học Cung, nói đến thì cũng được xem là đồng môn. Hôm nay đến thắp nén nhang, hy vọng hắn không có quá nhiều tiếc nuối."

Trọng Huyền Thắng đã quen việc giao tiếp thế này, đương nhiên không ngại làm bằng hữu với Bảo Trọng Thanh. Khi lợi ích cho phép, có tay bắt mặt mừng với Bảo Trọng Thanh ngay tại chỗ hoặc kết minh hữu cũng không sao.

Nhưng Khương Vọng thì khác, dù Bảo Trọng Thanh đã chết, hắn cũng không nguyện ý thuận nước đẩy thuyền mà là muốn tỏ rõ thái độ ngay trước mặt Bảo Dịch, "Chúng ta không quen".

Hôm nay, hắn nguyện ý đến tế điện, nguyện ý thắp nén nhang cho Bảo Trọng Thanh, chính là còn nguyện ý duy trì thể diện của hai bên. Nhưng hi vọng Sóc Phương Bá phủ dừng ở đây.

"Tình huynh đệ" giữa hắn và Bảo Trọng Thanh truyền đi đã rất không hợp thói thường, cái gì mà trên chiến trường Tề - Hạ, Võ An Hầu đã từng "Bảy lần xông vào trận địa địch cứu Trọng Thanh" cũng truyền ra, quả thực là hoang đường.

Bình Luận (0)
Comment