Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Bảo Dịch cũng không phật lòng.
Sau khi Trọng Huyền Vân Ba hết thọ nguyên, Trọng Huyền Thắng bước lên sân khấu, ân oán của thế hệ trước giữa Bảo thị cùng Trọng Huyền thị có thể nói là đã qua. Bên phía Bảo gia, Bảo Bá Chiêu, Bảo Trọng Thanh lần lượt bỏ mình, tranh đấu với thế hệ trẻ tuổi Trọng Huyền gia còn chưa bắt đầu, liền đã kết thúc.
Hai nhà chênh lệch thế hệ, cũng rất khó lại đấu ra cái gì.
Người có tư cách đánh ngang tay với ông ta là Trọng Huyền Trử Lương đã tự lập môn hộ.
Cũng không thể nào bảo ông ta đi cạnh tranh với Trọng Huyền Thắng chứ? Nói ra lại làm trò cười cho người khác.
Việc truyền ngôn "Tình thâm nghĩa trọng" giữa Bảo Trọng Thanh và Khương Vọng, thứ nhất là để tìm lý do thích hợp cho cái chết của Bảo Trọng Thanh, thứ hai là muốn dùng loại phương thức mềm mại nhưng không yếu thế này để làm dịu mối quan hệ giữa Trọng Huyền thị và Bảo thị. Còn về mối hận cũ khó giải, thì chờ tôn nhi lớn lên lại nói.
Hôm nay Trọng Huyền Thắng lấy thân phận Bác Vọng Hầu đến nhà tế điện, đã đủ. Nói rõ, Bác Vọng Hầu tân nhiệm hiểu rõ chuyện này, cũng nguyện ý tiếp nhận.
Bảo Trọng Thanh đã từng làm gì với Khương Vọng, hoặc là nói đã từng có ý định làm gì, trong lòng ông ta tự hiểu, Khương Vọng không muốn hư tình giả ý với một người chết, ông ta cũng có thể hiểu được tính tình của người trẻ tuổi này.
Cho nên chỉ nghiêng người dẫn dường: "Mời vào trong. Các ngươi có thể đến, tin rằng nếu Trọng Thanh dưới suối vàng có biết được, cũng sẽ vui mừng."
Không hề nhắc đến mấy từ như hảo hữu gì nữa.
Linh đường cũng không lớn.
Tất cả bố trí đều rất đơn giản.
Trong quan tài cũng chỉ có y quan —— nghe nói là thi thể cũng bị Trương Lâm Xuyên hạ kịch độc hủ hóa.
Quả phụ của Bảo Trọng Thanh là Miêu Ngọc Chi ngồi quỳ chân ở bên cạnh, thần sắc đờ đẫn, giống một pho tượng đất. Một thân áo trắng vải đay thô, có mấy phần lạnh lẽo.
Đoạn đối thoại giữa Khương Vọng cùng Bảo Dịch ở bên ngoài khiến nàng ta thoáng hồi thần, động mắt nhìn sang, rốt cuộc cũng xuất hiện mấy phần thần thái.
"Làm phiền Võ An Hầu, Bác Vọng Hầu, Bác Vọng Hầu phu nhân đã đến tế điện vong phu." Nàng ta cúi đầu xuống thật sâu, thanh âm trầm thấp.
Khương Vọng không nói gì, chỉ đáp lễ, liền tiến đến linh tiền dâng hương.
Lần trước nhìn thấy Bảo phu nhân này, là trước linh dường lão Hầu gia, khi đó chưa từng nghĩ tới, lúc gặp lại là trên tang lễ.
Miêu Ngọc Chi lúc đó, trong bụng mang huyết mạch đích hệ Bảo gia, bên người là Sóc Phương Bá thế tử đối xử với nàng ta vô cùng nhu tình. Trạng thái cả người tương đối nhẹ nhõm, đối xử với mọi người cũng đều rất tự nhiên.
Ngày hôm nay gặp lại, đã là thân gầy xác xơ, tiều tụy đến không còn hình dáng.
Nhưng ngoại trừ thở dài, quả thực khiến người ta không biết phải nói gì.
Trên đời này, mỗi thời mỗi khắc đều có người sinh ra, đều có người chết đi. Nếu như không phải phát sinh ở bên người thì cũng đều không thấy gợn sóng. Trước đây bọn họ không có giao tình, sau đó đại khái cũng sẽ không có.
Khương Vọng, Trọng Huyền Thắng, Dịch Thập Tứ theo thứ tự dâng hương, xem như là hoàn thành tế điện. Lúc đang muốn cáo từ, trong phòng bỗng vang lên một trận tiếng khóc của trẻ con.
Nhũ mẫu ôm hài nhi bước nhanh vào trong linh đường, nói với Miêu Ngọc Chi: "Phu nhân, phu nhân, không biết tiểu công tử bị làm sao, cứ luôn khóc mãi, sữa cũng đã uống, đồ chơi cũng đưa cho rồi nhưng vẫn không dỗ được..."
Lại vội vàng hành lễ với Bảo Dịch.
Bảo Dịch chỉ khoát tay.
Đứa bé trong ngực nhũ mẫu vô cùng khỏe mạnh, tiếng khóc cực kỳ to rõ, nghe qua quả thực đã uống no sữa, tiếng khóc vang vọng cả linh dường.
Ngược lại khiến cho đám người Khương Vọng đến tế điện có chút luống cuống.
Miêu Ngọc Chi cũng không lo được đến lễ nghi gì khác, trực tiếp đứng dậy nhận lấy hài tử, ôn nhu dụ dỗ: "Làm sao vậy, làm sao vậy, tiểu bảo bảo của ta ~ ngoan nào ngoan nào ~ không khóc, không khóc nào rồi~"
Tiếng nói trầm thấp giờ phút này lại cực kỳ ôn nhu, gương mặt vô cùng tiều tụy cũng cực kỳ dịu dnafg.
Chỉ là hài nhi nho nhỏ hiển nhiên cũng không biết mẫu thân vất vả, bắp chân đạp loạn, gào khóc không thôi..
Lần này đến cả Bảo Dịch cũng có chút sốt ruột, nghiêm nghị nhìn người nhũ mẫu kia: "Ngoài linh sơ, hôm nay ngươi có ăn cái gì khác?"
Nhũ mẫu bị dọa đến quỳ xuống đất, liều mạng giải thích, mỗi một ngụm nước mình cũng đều uống theo quy củ, vì chăm lo cho tiểu công tử nên tuyệt không dám làm bậy.
Khương Vọng hơi hiếu kỳ nhìn đứa nhỏ này một chút, giữa lông mày lờ mờ có thể nhìn thấy dáng vẻ Bảo Trọng Thanh, trên mặt cũng không có ma tử.
Nhắc tới cũng kỳ.
Hài nhi đang oa oa khóc lớn, đạp loạn giãy dụa kia, bỗng nhiên đối mặt với ánh mắt của Khương Vọng.
Sau đó vậy mà yên tĩnh trở lại.
Con mắt đen lúng liếng nhìn Khương Vọng, còn nhếch môi, nở nụ cười.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tròn vo, nụ cười hồn nhiên ngây thơ, vô cùng khả ái.
Trọng Huyền Thắng cực kỳ kinh ngạc, tò mò đánh giá gương mặt Khương Vọng. Lần đầu tiên sinh ra hoài nghi với thẩm mỹ của mình. Chẳng lẽ tiểu tử này lớn lên quả thực rất dễ nhìn? Việc tiến vào Mỹ Nam Bảng Lâm Truy cũng không phải chỉ là ăn may?
Miêu Ngọc Chi ôm tiểu bảo bảo đang nở nụ cười, cảm kích nhìn Khương Vọng: "Hình như Kính Nhi rất thích Võ An Hầu... Mặc dù nó còn nhỏ nhưng cũng biết sùng bái anh hùng rồi."
Khương Vọng đương nhiên sẽ không có ác cảm với một đứa bé, chỉ hơi ngượng ngùng nói: "Đứa nhỏ này gọi là Bảo Kính?"
Trọng Huyền Thắng liếc mắt.
"Bảo Huyền Kính." Miêu Ngọc Chi ôn nhu nói: "Đây là tên do gia gia nó đặt cho, hy vọng nó có thể "Lòng có gương sáng, thân hiền xa nịnh."
"À, Bảo Huyền Kính." Khương Vọng thì thầm một câu, chỉ cảm thấy cái tên này quả thực rất có ý vị, Bảo chân nhân không hổ là Bảo chân nhân, quả thực rất thích đọc sách. Hắn nở nụ cười ôn hòa vẫy vẫy tay với đứa bé: "Xin chào, Tiểu Huyền Kính."
Đứa bé trong ngực mẫu thân dùng sức giãy giãy, cánh tay béo mập dùng sức chạm vào gương mặt Khương Vọng. Tư thế kia giống như cố gắng ra trảo tuyệt sát vào mặt hắn vậy, khiến cho những người đang có mặt đều nở nụ cười.
Khương Vọng hữu hảo vươn tay ra, để nó bắt lấy.
Cánh tay nhỏ béo múp bắt lấy ngón trỏ Khương Vọng.
Bảo Huyền Kính nho nhỏ, nở nụ cười ha ha.