Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hài nhi là người vui sướng nhất thế gian, bởi vì không biết như thế nào là thống khổ.
Hài nhi là người đáng thương nhất thế gian, bởi vì không biết như thế nào là thống khổ.
Đây là một ngày tịch mịch trong phủ Sóc Phương Bá.
Trong linh đường Bảo Trọng Thanh, quan tài hắn ta đã đóng chặt, linh vị của hắn ta im lặng, nhi tử hắn ta để lại thế gian nở nụ cười ngây thơ. Linh hương lượn lờ, giọng trẻ con quanh quẩn.
Vẻ xán lạn cùng thuần túy của trẻ sơ sinh này, khiến cho vẻ u ám trong linh đường cũng tan bớt đi.
Linh đường nhất thời trở nên sáng sủa hơn.
Nhũ mẫu đang quỳ dưới đất cũng chỉ bi thương vì chính mình.
Trọng Huyền Thắng cùng Dịch Thập Tứ tân hôn chưa, nhìn tiểu nhân nhi đơn thuần này, không khỏi mặc sức tưởng tượng cuộc sống ngày sau của mình, cũng rất vui vẻ.
Có điều, Thập Tứ không thích nói chuyện, nên chỉ có thể giấu sự yêu thích ở khóe mắt, đuôi lông mày, không biểu lộ quá rõ. Còn Trọng Huyền Thắng ba phen mấy bận lấy lòng Tiểu Huyền Kính nhưng đều không được để ý đến.
Khương Vọng vui đùa với Tiểu Huyền Kính một lúc, khiến cho nó cười không ngừng.
Đối với việc chăm sóc tiểu hài tử, hắn khá có kinh nghiệm.
Bởi vì lúc An An còn rất nhỏ, hắn vẫn luôn chăm sóc cho cô bé.
Có điều, đứa con trai này của Bảo Trọng Thanh khá giữ thể diện cho hắn.
Cho dù hắn chỉ hơi dỗ dành, chọc chọc mặt nó hai lần, Tiểu Huyền Kính cũng đã vui vẻ ê a rồi.
Trong linh đường im lắng, bầu không khí vui vẻ hòa thuận.
Nhìn thiên kiêu Đại Tề, vương hầu tuổi trẻ đang chọc cười Tiểu Huyền Kính, Miêu Ngọc Chi không biết lấy cảm xúc từ đâu, bỗng nhiên lên tiếng: "Kính Nhi hợp ý Võ An Hầu đến vậy, quả thực là duyên phận khó có được... Không biết Võ An Hầu có nguyện ý thu nhận nó làm nghĩa tử không?"
Hiện trường nhất thời yên tĩnh.
Chỉ có trẻ nhỏ trong tã lót còn đang vui vẻ cười đùa, dùng sức đánh vào tay Khương Vọng như đang vỗ tay phụ họa vậy... Ngây thơ lại chân thành.
Đề nghị này hiển nhiên là ý nghĩ đột phát của Miêu Ngọc Chi, trước đó cũng chưa từng thương lượng qua với ai.
Bởi vì ngay cả Bảo Dịch cũng vô cùng kinh ngạc.
Nhưng vị Thống soái Cửu Tốt này cũng không có ý định ngăn cản, chỉ là bình tĩnh đứng ngoài quan sát một màn này.
Trọng Huyền Thắng cười ha ha một tiếng, bất giác chen về phía trước, kéo Khương Vọng ra phía sau: "Khương Võ An còn chưa thành thân, ngay cả đối tượng đính hôn cũng chưa có, bây giờ làm cha, không quá phù hợp... Không bằng để ta?"
Nghĩa phụ nghĩa tử, không phải là mối quan hệ đơn giản.
Giống như Dịch Tinh Thần thu Thập Tứ làm nghĩa nữ, đó chính là đường đường chính chính được ghi chép vào gia phổ Dịch thị, quả thực phải xem Thập Tứ là nữ nhi để chăm sóc. Nếu có một ngày, Thập Tứ bị ủy khuất ở phủ Bác Vọng Hầu, Dịch gia là người đầu tiên ra mặt thay nàng. Nếu Dịch Tinh Thần không may xảy ra chuyện gì, Dịch Thập Tứ cũng phải đốt giấy để tang cho ông.
Một việc nghiêm túc như thế, Miêu Ngọc Chi lại đột nhiên nóng đầu, bỗng nhiên mở miệng, đã được xem là thất lễ.
Nhất là người như Khương Vọng, vẫn luôn hay xử lý mọi chuyện theo cảm tính, đột nhiên có thêm một đứa con nuôi chính là thêm một phần trách nhiệm nặng nề. Chính Khương Vọng không thể nào đồng ý, Trọng Huyền Thắng cũng sẽ không cho phép hắn đồng ý.
Có điều, tuy Trọng Huyền Thắng chỉ thuận miệng ngăn cản một câu nhưng bản thân hắn ta lại không ngại làm người cha nuôi này. Dù sao, hắn ta cũng tự nhận mình là kẻ không có tinh thần trách nhiệm gì, đối với Bảo gia cũng không có e ngại gì. Chỉ cần cho hắn ta cơ hội, gom chung Bảo gia vào Trọng Huyền gia cũng không phải là không thể...
Hôm nay, hắn ta thành cha Bảo Huyền Kính, ngày mai Bảo Dịch chính là cha của hắn, bốn bỏ năm lên, hắn ta chính là người thừa kế của Bảo gia nha.
"Càn quấy." Tiếng quát này của Sóc Phương Bá khoan thai tới chậm, lại vừa đúng: "Việc này cần thận trọng đến cỡ nào, sao có thể tùy tiện mở lời như vậy? Còn không tạ lỗi với Võ An Hầu?"
Lại vốn không tiếp lời Trọng Huyền Thắng.
"Phụ thân dạy phải." Miêu Ngọc Chi tự biết mình thất ngôn, ôm nhi tử hành lễ với Khương Vọng: "Võ An Hầu chớ trách, là Ngọc Chi thất lễ, thấy Kính Nhi thích ngài như thế nên mới lỡ lời."
Khương Vọng ấm giọng cười nói: "Yêu thích của tiểu hài tử, tới nhanh, đi cũng nhanh. Hôm nay cười với ta, nói không chừng ngày mai lại quên mất ta rồi."
Miêu Ngọc Chi nói: "Ta chỉ cảm thấy... Kính Nhi thích ngài như thế, dù cho có quên thì cũng sẽ nhanh chóng thích ngài lần nữa thôi."
Lời này thực sự có chút động lòng người.
Sự yêu thích của trẻ nhỏ, ngây thơ thuần túy.
Nhưng Khương Vọng chỉ là cười cười, duỗi ngón tay chọc chọc khuôn mặt Tiểu Huyền Kính, cũng không nói chuyện.
Tiểu bảo bảo vẫn đang ở độ tuổi chưa hiểu chyện gì, chỉ biết cười cười khanh khách, dùng khuôn mặt cọ tay Khương Vọng, cực kỳ thân mật.
Miêu Ngọc Chi nhếch môi, lại nói: "Đương nhiên, Võ An Hầu phong nhã hào hoa, chưa thành gia. Nghĩa phụ, nghĩa tử cũng là không phù hợp, là do Ngọc Chi hồ đồ."
"Được rồi, Khương Võ An Khương đại gia, phải về rồi." Trọng Huyền Thắng nói: "Bên phía Nam Cương không phải mới truyền tin đến, còn có chuyện chờ huynh xử lý sao?"
"À đúng, phải về xử lý." Khương Vọng giật mình nhớ tới, quay đầu, lần lượt tạm biệt với Tiểu Huyền Kính, Miêu Ngọc Chi, Bảo Dịch.
Miêu Ngọc Chi vốn cho rằng Tiểu Huyền Kính sẽ khóc rống một phen, hoặc là nói nàng hi vọng tiểu hài tử sẽ khóc rống một phen.
Nhưng hài nhi trong tã lót này có lẽ là chơi đến mệt mỏi, Khương Vọng vừa đi, nó liền nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.
Sau khi đưa tiễn đám người Khương Vọng, trên mặt Bảo Dịch cũng không để lộ biểu tình gì, chỉ nói với Miêu Ngọc Chi: "Tang lễ kết thúc rồi, trở về nghỉ ngơi đi."
"Vâng, phụ thân." Miêu Ngọc Chi ôn nhu đung đưa tã lót, nói khẽ: "Kính Nhi..."
Bảo Dịch nói thẳng: "Hài tử ngươi có thể nuôi đến hai tuổi, sau hai tuổi ta sẽ tự nuôi."
Thanh âm tương đối ôn hòa nhưng không có chỗ thương lượng.
Miêu Ngọc Chi nhìn thoáng qua vú em vẫn đang quỳ rạp dưới đất: "Nhũ mẫu..."
Bảo Dịch chỉ nói: "Ngươi tự xem xử lý đi."
Liền xoay người rời đi.