Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cường giả tương tranh tranh nhất tuyến.
Chính vì hoàn toàn cảm nhận được sự cường đại của Sư Thiện Văn, kiêng kỵ lực lượng của hắn ta, nên Khương Vọng mới lựa chọn đổi thương tích để lấy cơ hội. Điều này đồng nghĩa với việc hoàn toàn đặt mình vào thế yếu, không tồn tại một chút suy nghĩ tin tưởng vào sự may mắn nào và sẵn sàng trả giá ngay từ đầu. Mọi việc hắn làm đều nhằm mở đường cho chiến thắng cuối cùng.
Đối với một vị thiên kiêu đỉnh cấp với sự tự tin tuyệt đối mà nói, sự tỉnh táo này đặc biệt có giá trị.
Mà sau khi nỗ lực như vậy để nắm bắt cơ hội này, Khương Vọng chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha nó.
Thái Cổ Vương Quyền của Sư Thiện Văn, cứ thế sụp đổ một cách bất ngờ không kịp đề phòng.
Giấc mơ về thời đại huy hoàng của Yêu tộc, cũng tan tành theo một quyền này.
Giữa sự tan vỡ đầy huy hoàng này, mũi kiếm giá lạnh của Trường Tương Tư di chuyển về phía trước giữa sự đổ vỡ.
Đuổi sát theo bóng dáng đang bay ngược của Sư Thiện Văn, xẻ đôi uy nghiêm của hắn ta, cắt nát khí lực của hắn ta.
Sau đó một kiếm đè xuống, thanh phong huyền sơn lạc cửu thiên, đè lời chê bai của toàn thiên hạ xuống!
Tiếng người chưa đủ đáng sợ hay sao?
Sự phỉ báng liên tục có thể hủy hoại cả một con người!
Nói giả thì không thể là thật hay sao?
Ba người tức thành hổ (1)!
Sư Thiện Văn không có một chút cơ hội nào để thở dốc, cũng không lấy được một chút khe hở nào để di chuyển.
Trong cảm nhận của Sư Thiện Văn, hắn ta chỉ là theo thường lệ lấy đi tính mạng của đối thủ sau khi thực hiện Sư Tử Hống —— hắn ta chắc chắn rằng mình không hề đánh giá thấp tên Nhân tộc mới tới này, vì thế hắn ta mới tung ra quyền pháp mà hắn ta tự hào nhất để kết thúc trận chiến đấu này
Nhưng tình hình lại thay đổi chỉ trong nháy mắt.
Hắn ta đụng phải một kiếm toàn lực mà đối thủ đã tích thế từ lâu, đã thế một kiếm này còn cực kỳ quỷ dị.
Quyền thế của hắn ta sụp đổ ngay lập tức, gần như tự hủy diệt.
Chỉ một sai sót nhỏ trong phán đoán đã khiến hắn ta rơi vào tình huống quẫn bách đến như vậy.
Hắn ta còn chưa kịp rút lui, thì một kiếm lại lần nữa giáng xuống, kiếm giơ lên và kiếm hạ xuống, mang theo hai loại kiếm ý hoàn toàn trái ngược nhau.
Hắn ta quả thực xem trọng đối thủ của mình, nhưng thực tế lại chứng minh hắn ta xem trọng còn chưa đủ!
Hắn ta cảm thấy một loại chán nản không thể kiểm soát được, một nỗi đau đớn điên cuồng khiến người ta phát hoảng.
“Gầm!”
Tiếng sư tử hống vang lên trong Nguyên Thần Hải, hắn ta lập tức thoát ra khỏi kiếm thế, nhưng một kiếm kia đã chạm tới quyền của hắn ta——
Quyền phong của hắn ta bị san phẳng!
Một kiếm quá nhanh và quá lãnh khốc.
Quyền kình và kiếm khí chiến đấu điên cuồng.
Trong cuộc đối đầu khốc liệt diễn ra vào lúc này, hai đầu ngón tay cũng đã bị kiếm khí cắt đứt!
Quyền thế của tay phải, không còn có thể đạt đến đỉnh cao trong trận chiến này nữa.
Sư Thiện Văn tung người vội vàng thối lui.
Còn Khương Vọng bước gấp trên không trung, nâng kiếm đuổi sát.
Trước tự làm bị thương cả hai tai, sau đó cắt đứt quyền phong của kẻ địch và chặt đứt hai ngón tay của hắn ta.
Cái này gọi là bỏ trước lấy sau!
Thiên Hải Vương Sư Thiện Văn theo lý thuyết chắc chắn không yếu hơn hắn. Thậm chí bởi vì Yêu tộc trời sinh có khí lực cường đại, trên lý thuyết còn mạnh hơn hắn một chút.
Nhưng bây giờ thì sao?
Ngay sau khi đối đầu.
Đại Tề Võ An Hầu đang tiến tới, còn Yêu tộc Thiên Hải Vương thì lại đang thối lui!
Thanh y đuổi giết kim giáp!
Gió tuyết không ngừng rơi.
Sư Thiện Văn huy hoàng như thiên thần xẹt qua không trung như một đạo áng vàng sáng lạn.
Từ xa xa nhìn sang, Khương Vọng buộc tóc giống như là đang dẫm lên một tấm lụa vàng đi nhanh. Mà đế giày như lưỡi đao, đã xé nát tấm lụa vàng này thành vô số lưu ảnh.
Đã là người dám lấy dũng khí truy giặc cùng đường thì trong chiến tranh chủng tộc không có kẻ nào sẽ mang lòng từ bi.
Khương Vọng rút kiếm không ngừng tiến sát, không ngừng trảm về phía trước, xem đám chiến sĩ Yêu tộc mênh mông kia như không tồn tại, trong mắt chỉ nhìn chằm chằm Sư Thiện Văn. Thiên Hải vương mà chết, trận chiến ở Sương Phong Cốc chắc chắn sẽ dừng tại đây!
Giữa kiếm khí ngang dọc, gió tuyết đều điêu tàn.
Sư Thiện Văn giơ đôi thiết quyền rực rỡ, trái cách phải cản, không ngừng lùi lại. Hắn ta chỉ cần một khoảng cách để hồi khí, dù chỉ là thời gian một phần trăm hơi thở, để hắn ta có thể trạm hồi "Căn" của mình, hắn ta liền có thể khởi xướng phản kích.
Nhưng Khương Vọng không cho hắn ta cơ hội đó.
Thái Cổ Vương Đạo Quyền mang theo thế đánh sập trời, huy hoàng vô cực. Nhưng giờ phút này, quyền phong bị gọt, hai ngón bị cắt mất, đã là vương đạo có thiếu.
Ở nơi thế không thể tới kia, luôn có thể nhìn thấy mũi kiếm mang theo tuyết lạnh.
Mỗi một bước lùi lại, đều có mười lần thậm chí hơn trăm lần giao phong. Quyền thuật rực rỡ như Kim Ô tuần không của hắn ta giống như bị khóa vào một cái lồng giam của kiếm thuật, giống như chim trong lồng, không thể giương cánh. Mỗi lần muốn bộc phát, lại bị tìm thấy khe hở cắt ra.
Thiên tài danh tiếng thịnh nhất những năm gần đây của Nhân tộc quả là danh bất hư truyền, kiếm thuật này đã là đạt tới đỉnh cao trong cấp độ Thần Lâm, cho dù là hắn ta ở trạng thái đỉnh phong cũng chưa chắc có thể vượt qua được.
Hắn ta không ngừng lùi lại, chính là dang dùng phương thức kéo dài chiến tuyến, để phóng đại khả năng đối thủ phạm sai lầm, chờ đợi một cơ hội.
Nhưng hắn ta không đợi được.
Sương Phong Cốc dài không đến ba trăm dặm, bọn họ đánh từ đầu Sương Phong Cốc kia đến đầu bên này, không biết đã hy sinh bao nhiêu chiến sĩ. Hiện tại hắn ta còn muốn thối lui đến đâu? Chẳng lẽ một mực thối lui về lãnh địa Yêu tộc?