Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sư Thiện Văn đạp mạnh chân sau, bước chân phát ra tiếng nổ vang, cơ bắp gồ lên như núi, chiến giáp khẽ động, ánh lên kim quang. Nắm đấm chống đỡ mũi kiếm!
Trong nháy mắt này, trong con mắt của hắn ta có một vòng sáng tím chảy qua, ẩn sâu trong luồng khí tím là một điểm ánh vàng, điểm ánh vàng này nhảy lên, hai con mắt hắn ta liền chuyển thành màu vàng kim trong phút chốc.
Giờ khắc này, uy áp kinh khủng giáng lâm Sương Phong Cốc, mang đến sự sỡ hãi cắm rễ ở nơi sâu trong linh hồn.
Hắn ta là vương giả chí cao vô thượng, giống như từ khi sinh ra đã là như thế!
Khiếu ngạo thiên hải, chúng sinh đều bái.
Chỉ mỗi khí tức uy nghiêm đang tràn ra kia cũng khiến thần hồn của rất nhiều người bị chấn nhiếp. Có mấy chiến sĩ Nhân tộc đang lúc chém giết quan trọng, đột nhiên thất thần, bị Yêu tộc trảm ngay tại chỗ.
Mà Khương Vọng đứng mũi chịu sào, rốt cuộc bị trì trệ, thế công bị ngăn trở.
Thần thông, Tử Phủ Kim Tinh!
Đây là thần thông trời sinh của Thiên Hải vương Sư Thiện Văn, thức tỉnh tại Đại Hoang Tử Hải.
Hắn ta mở thần mâu, trong lúc nhìn về phía Khương Vọng, đồng thời, một con cự sư Tử Hào Kim Tinh liền tiến thẳng vào thế giới thần hồn của Khương Vọng.
Tử Phủ Kim Tinh đã nở hoa, trước giờ không có địch thủ trong trận chiến thần hồn.
Dựa vào đôi mắt này, tài danh của hắn ta được liệt tên vào Thiên Bảng tân vương có giá trị nhất, xếp hạng thứ chín, ngay cả Tê Ngạn Binh cũng phải kiêng kỵ hắn ta ba phần.
Dù rõ ràng Tràng Sơn Vương Lộc Kỳ Di chết trong trận chiến thần hồn với Khương Vọng thì hắn ta vẫn có lòng tin tuyệt đối vào bản thân mình. Bởi vì sức mạnh thần hồn của Lộc Kỳ Di chẳng là gì so với hắn ta cả.
Nhưng Tử Phủ Kim Tinh của hắn ta chỉ nhìn thấy một đôi mắt vàng ròng.
Thần hồn hiển hóa cường đại của hắn ta chỉ đụng phải một cánh cửa đá nguy nga!
Bên trong thế giới thần hồn, cự sư Tử Hào Kim Tinh chống trời đạp đất.
Thường ngày, lúc tranh đấu với địch nhân, chỉ cần Tử Phủ Kim Tinh vừa mở ra, cự sư Tử Hào Kim Tinh liền có thể tùy ý giết tiến vào thế giới thần hồn của quân địch, đánh đâu thắng đó. Tử Hào hơi lay động, cơ sở tồn tại của thế giới thần hồn của quân địch liền lắc lư. Kim Tinh vừa chiếu, thần hồn của quân địch liền bị khuất phục. Miệng lớn vừa há liền có thể trực tiếp thôn phệ bản nguyên!
Nhưng giờ phút này, cánh cửa đá có khí tức cổ xưa, tôn quý kia, lại hạ lệnh cấm, cấm mọi tồn tại ra vào.
Còn có một pho tượng phật to lớn, dáng vẻ từa tựa như Khương Vọng, ngồi ngay ngắn trong cửa đá, ngăn cản ngoại tặc.
Đây chính là Triêu Thiên Khuyết.
Là Lục Dục Bồ Tát ngồi Thiên Môn!
Thỉnh thoảng còn có từng chùm sáng vàng ròng giết ra, khiến cho hắn ta phải lui thân về cố thủ.
Dù cho Sư Thiện Văn có vô số bản lĩnh ở phương diện thần hồn nhưng thế giới thần hồn của Khương Vọng, hắn ta không đánh vào được!
Trận chiến đấu này, tiến hành quá uất ức!
Cự sư Tử Hào Kim Tinh ở phương diện thần hòn giận dữ gào thét liên tục, Lục Dục Bồ Tát ngồi ngay ngắn ở Thiên Môn lù lù bất động.
Mà bên trong Sương Phong Cốc, trong lúc kéo dài trận chiến thần hồn, Khương Vọng vẫn đồng thời tiến lên bức kiếm, từng bước đều là sát chiêu.
Ở phương diện không bằng Sư Thiện Văn, hắn giữ vững việc tự vệ, lấy Linh Vực tù âm thanh, lấy Triêu Thiên Khuyết đóng cửa, không cầu có công nhưng cầu không tội. Nhưng đã chiếm được tiên cơ, hắn kiên quyết tiến lên, sát phạt vô tình!
Ngang chọc, thẳng chém, đều là Nhân Đạo kiếm thức. Phách trảm đâm vẩy đều là từng đường sát cơ.
Thẳng giết khiến cho Sư Thiện Văn liên tiếp lui về phía sau.
Tử Phủ Kim Tinh của Sư Thiện Văn cường hoành vô song, khiến cho trong những trận chém giết ở cấp độ Thần Lâm, hắn ta gần như vĩnh viễn nắm chắc ưu thế ở trận chiến thần hồn. Nhưng việc không thể đánh vào thế giới thần hồn của đối thủ quả thực quá mức hư ảo.
Giống như hai người bình thường ẩu đả, người nhỏ gầy hơn kia khóa trái cửa lại, kẻ khỏe mạnh hơn không đánh được vào, chỉ có thể đứng cách một cánh cửa mà mắng, một thân cơ bắp cũng chẳng có đất dụng võ.
Nhưng thế giới thần hồn hắn ta không đánh vào được, còn trong thế giới hiện thực Khương Vọng đang từng bước ép sát!
Kiếm sau nhanh hơn kiếm trước, kiếm sau hung ác hơn kiếm trước.
"Sâu kiến, ngươi quả thực tìm chết!"
Thiên Hải vương tâm cao khí ngạo không thể nhịn được nữa, trong lúc tóc vàng bay múa, rốt cục triển khai tư thế, gầm lên giận dữ ——
"Giúp ta giết tặc!"
Một tiếng Sư Tử Hống này, vẫn không thể công phá phòng ngự thanh âm của Khương Vọng. Nhưng lại lần nữa bao trùm Sương Phong Cốc, trong lúc hỗ trợ áp chế chiến sĩ Nhân tộc, nó cũng đồng thời đánh thức các chiến sĩ Yêu tộc đang chiếm cứ thế thượng phong tuyệt đối.
Thế là không ngừng có chiến sĩ Yêu tộc bay vụt lên trời cao, thẳng hướng Khương Vọng!
Trên thực tế, bên phía Thạch Tê Yêu vương Tê Ngạn Binh cùng với Trường Không vương Ưng Khắc Tuân từ sớm đã bắt đầu vây giết. Trên chiến trường, ai còn coi trọng tinh thần quyết đấu gì nữa chứ? Yêu tộc đã chiếm cứ ưu thế, đương nhiên là muốn lợi dụng ưu thế.
Trước đây, bọn họ không dám nhúng tay vào cuộc chiến đấu này chỉ vì biết được tính tình Thiên Hải vương tự cao tự đại, sợ Thiên Hải vương nổi giận. Bây giờ, Thiên Hải vương đã chủ động mở miệng, bọn họ đâu còn việc gì phải do dự?
Trong lúc nhất thời, mấy chục thanh binh khí, gần như đồng thời nhắm ngay nơi yếu hại của Khương Vọng.
Song quyền nan địch tứ thủ, huống chi là nhiều Yêu tộc như vậy, nhiều "thủ" như vậy.
Dù cho Khương Vọng có dũng mãnh gan dạ hơn nữa, thì thế công liên hoàn mà hắn đang triển khai về phía Sư Thiện Văn cũng bị trực tiếp cắt đứt.
Hiện tại, thực ra lỗ tai Khương Vọng đã không thể nghe được bất kỳ âm thanh gì, đã tiến vào trạng thái im lặng hoàn toàn. Nhưng dựa vào sự nắm giữ với âm thanh, hắn tiến thành phân tích, dựng lại, vẫn có thể cảm nhận được tin tức tương quan.
Hắn nhanh chóng quyết định, một kiếm kéo ngang, lấy tia kiếm ngàn vạn như tuyết quét ngang đám chiến sĩ Yêu tộc đang xúm lại.
Đồng thời chỉ tay vào Sư Thiện Văn, mở miệng gào ra lôi âm: "Tiểu yêu nhát gan, tặc tử yếu hèn, không dám một mình đối mặt với ta à?"