Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Việc này một khi không xử lý tốt sẽ bộc phát hậu quả thế nào, quả thực khó mà tưởng tượng được.
Mây đen nhìn không thấy kia, còn lạnh hơn nặng nề hơn làn gió cực lạnh trước mắt này!
Hắn ta thu kiếm vào vỏ, nhanh chân bước về phía trước, đi tới bên người Kế Chiêu Nam.
Mà Kế Chiêu Nam chỉ là nâng thương nhìn bức bình chướng sương gió kia, không nói một lời. Giáp tay đã vỡ vụn, bàn tay cầm thương dã nhuộm thành máu đỏ, còn đang khẽ run.
Người này thực sự cũng đã đạt tới cực hạn. Một tháng Sương Phong Cốc mở ra này, y gần như không ngày nào không chiến, mỗi trận chiến đều đi đầu, vong hồn dưới thương vô số. Vẫn luôn đánh đến bây giờ, đánh đến khi đối diện với một quyền kia, đánh đến thực sự không thể lại tiến lên nữa.
"Kế huynh..."
Thuần Vu Quy vừa mới mở miệng, liền thấy Kế Chiêu Nam bỗng nhiên xoay đầu lại, cực kỳ hung ác nhìn hắn ta!
Lúc này không có chỗ cho việc nói đùa.
Thuần Vu Quy lập tức nhấc tay chỉ trời, nghiêm mặt nói: "Thiên Ngục là nơi mai táng vô số thây cốt của tiên hiền Nhân tộc, năm đó khi Nhân Hoàng thượng cổ chủ trì cấu trúc Vạn Yêu Chi Môn, đã ký kết với ba vị Đạo Tôn rằng: "Phàm là Nhân tộc ở đây thì phải vứt bỏ ý niệm bộ tộc, đồng lực đồng tâm cùng chống chọi với Yêu tộc". Đại Cảnh ta là chính thống của Đạo mạch, các thế hệ đời đời trấn thủ Vạn Yêu Chi Môn, xưa nay tuyệt không dám quên lời thề ước này. Ta lấy danh dự của Thuần Vu Quy ta xin thề, việc của Võ An Hầu lần này, ta tuyệt đối không biết! Chuyện này cũng chắc chắn không có liên quan đến Cảnh quốc chúng ta!"
Kế Chiêu Nam lạnh mắt, ánh mắt lại đảo qua từng kẻ đang đứng bên ngoài cốc.
Giống như như vậy có thể bắt được kẻ đồng lõa có lẽ tồn tại kia.
Vương Khôn hơi không cam lòng với ánh nhìn như đang nhìn gian tế này, định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không há miệng. Người Tề quốc đã nổi điên, hắn ta không nên trực tiếp đối đầu với kẻ điên làm gì.
Thuần Vu Quy lại nói: "Võ An Hầu chiến đấu vì Nhân tộc, tư thế oai hùng mọi người đều thấy, lại bị kẻ gian làm hại ta cũng rất hận! Cảnh quốc cũng sẽ tận lực tra rõ việc này, nhất định phải cho Võ An Hầu một câu trả lời!"
"Không cần!"
Máu tươi không ngừng nhỏ xuống từ kẽ tay, Kế Chiêu Nam nâng thương liền đi: "Người Tề quốc xảy ra chuyện, chính Tề quốc sẽ tra!'
Thân lướt qua trời cao, xẹt ngang như một luồng kinh điện.
Còn nhớ vấn đề kia sao?
Hôm nay là lần đầu tiên Võ An Hầu Đại Tề tới Yêu giới, nếu như hắn chết ở chỗ này, sẽ như thế nào?
Lúc ấy Kế Chiêu Nam không nghĩ.
Bây giờ cần phải nghĩ!
Rất nhiều người đều cần phải nghĩ!
Một ngày này, tâm tình của quân trông giữ thành Diễm Lao không ngừng trập trùng, thay đổi cực lớn.
Đầu tiên là tướng quân Kế Chiêu Nam vội vã về thành cầu viện, tình huống bên phía Sương Phong Cốc không ổn, khiến cho người ta lo lắng.
Thành chủ Đậu Ích Hanh trong lúc phải đảm bảo phòng ngự của thành Diễm Lao, cố rắng chắp vá, nhanh chóng lấy ra hai đội quân trăm người.
Vừa lúc lại nhận được thông báo, hôm nay Võ An Hầu sẽ đến Yêu giới thực hiện chức trách Thần Lâm, nhất thời quân trông giữ thành Diễm Lao vô cùng phấn chấn.
Có điều chỉ có mỗi quân trông giữ trên thành là may mắn nhìn thấy chân dung Võ An Hầu. Bởi vì Võ An Hầu còn chưa vào cửa liền bị tướng quân Kế Chiêu Nam dẫn đi chiến trường Sương Phong Cốc, thậm chí hai đội quân trăm người vừa triệu tập kia cũng không cần.
Có Võ An Hầu đại danh đỉnh đỉnh tham chiến, chiến trường Sương Phong Cốc có lẽ có thể ổn định.
Quả nhiên, lúc sắc trời chạng vạng, liền có người vội vã trở về báo tin vui, giơ cao chiến kỳ một đường bay nhanh dọc theo thành trì, lớn tiếng báo —— Kế Chiêu Nam nâng thương giết một Yêu vương, Võ An Hầu ra trận giết hai Yêu vương, đại cục ở Sương Phong Cốc đã định!
Toàn thành đều sôi trào.
Mọi người tranh nhau đàm luận truyền kỳ của Võ An Hầu, đàm luận vì sao hắn chỉ vừa mới đến Yêu giới liền lập xuống võ huân, cũng tiện thể đàm luận sự anh dũng của Kế Chiêu Nam đã phấn chiến nhiều năm.
Nhưng sự hưng phấn ở thành Diễm Lao còn chưa tan, Kế Chiêu Nam máu me khắp người liền vội vã lướt qua, ngay cả chào hỏi cũng không đã trực tiếp quay trở về hiện thế.
Mà Võ An Hầu lại mãi cũng không thấy trở về.
Chuyện này không thể nghi ngờ là đã khiến cho trong lòng mọi người bao phủ một tầng bóng ma.
Người người nhao nhao thảo luận, trong thành còn cố ý cử người đến Sương Phong Cốc dò xét.
Thần Lâm cảnh Đậu Ích Hanh còn đích thân đứng trên thành lâu chờ tin tức!
Sau đó...
Có bốn tu sĩ còn lại từ Sương Phong Cốc trở về, trong đó có hai người là tu sĩ của tiểu quốc Đông Vực, hai người là quân nhân chính quy của Tề quốc —— bọn họ cùng rưng rưng báo Võ An Hầu Khương Vọng đã bất hạnh bỏ mình!
Tin tức này chẳng khác sấm sét giữa trời quang.
Chấn động đến khiến cho không ít người tắt tiếng.
Không người nào dám tin.
Cũng không người nào muốn tin.
Tin tức Khương Vọng chiến tử ở Sương Phong Cốc đến quá đột ngột. Giống như một khắc trước vị quân công hầu trẻ tuổi nhất Tề quốc này còn đang kéo dài truyền kỳ, anh dũng tác chiến, giận chém hai Yêu vương, một khắc sau liền xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lúc đó, Bạch Ngọc Hà còn đang nghiên cứu tư liệu cụ thể của Yêu giới, suy nghĩ xem nên hoạch định lộ tuyến kiến công cho chuyến đi Thiên Ngục lần này của Khương Vọng như thế nào cho hoàn mỹ.
Là một môn khách, đương nhiên là phải đi theo quyết định của Võ An Hầu nhưng việc phát biểu hợp lý cũng là việc của hắn ta.
Người tai nghe bát phương như hắn ta, đương nhiên không bỏ qua việc mọi người reo hò vì sự tích của Khương Vọng. Cũng không bỏ qua sự tiếc nuối, không hiểu, chấn kinh của đám người.
Thành Diễm Lao là đại thành do Nhân tộc xây dựng ở Yêu giới, quy cách cao hơn thành trì ở hiện thế rất nhiều. Không có tu vi Thần Lâm không thể nào bước được tới ngưỡng cửa thành chủ.
Mà nơi đây còn là một toà quân thành, những người ở lại đây, đều là chiến sĩ chém giết với Yêu tộc.
Bọn họ không dễ dàng chịu phục ai, cũng ít khi có những tin đồn thất thiệt nhàm chán.