Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Bạch Ngọc Hà vừa lao ra khỏi viện được bố trí riêng cho Võ An Hầu trong thành Diễm Lao, liền nhìn thấy Phương Nguyên Du đang nắm cổ áo một người, mặt đỏ tới mang tai gầm thét: "Ngươi nói cái gì, hả? Ngươi nói cái gì?"
Những thân vệ khác của phủ Võ An Hầu cũng lục tục kéo tới, biểu tình của kẻ nào kẻ nấy đều hung thần ác sát.
Người bị Phương Nguyên Du nắm chặt kia, lắp bắp nói: "Đây cũng không phải là ta nói, là người từ Sương Phong Cốc trở về nói như vậy. Có lẽ là họ nói sai rồi đi? Chi bằng mấy vị quân gia tự mình đi hỏi."
Bạch Ngọc Hà trấn an những thân vệ này, đích thân đến bái phỏng thành chủ thành Diễm Lao Đậu Ích Hanh.
Dù sao cũng là người do Võ An Hầu đích thân mang đến Yêu giới nên không bị cự tuyệt ở ngoài cửa.
Vậy nên hắn ta lấy được tin tức càng chi tiết hơn, đến mức hắn ta cũng không thể nào dối gạt mình được - Sương Phong Cốc đã bước vào Tĩnh Mặc Kỳ nhưng Khương Vọng chưa hề đi ra.
Điều này có ý gì, bất kỳ một người nào có chút hiểu biết về Sương Phong Cốc đều có thể hiểu được.
Toàn thành Diễm Lao giới nghiêm, không cho phép bất kỳ kẻ nào ra vào. Nghe nói, thành Thiết Nham của Cảnh quốc ở cùng phiến khu vực này cũng là như thế.
Song phương Tề - Cảnh đều muốn tra rõ việc này, muốn bắt được kẻ đứng sau mưu hại Võ An Hầu.
Cho đến đêm khuya, Tổng đốc quân sự ở Yêu giới của Tề quốc là Thống soái Tù Điện quân Tu Viễn, đích thân đến thành Diễm Lao, còn tự mình đi Sương Phong Cốc nhìn một chuyến, tự tay phá vỡ lớp bình chướng sương gió kia nhưng vẫn không tìm thấy được thi thể của Khương Vọng...
Mà những cái này, nhất thời đều không có quan hệ gì với Bạch Ngọc Hà.
Hắn ta cảm thấy vô cùng mù mịt.
Lần đầu tiên phản nghịch trong đời, chính là bỏ mặc tất cả đi thử kiếm thiên hạ cùng Hướng Tiền. Kết quả vừa về, cha đã không còn, Lang Gia Bạch thị nhanh chóng suy yếu.
Ý thức được ở Việt quốc đã không còn hy vọng, quả quyết từ bỏ hết thảy, một mình rời cảnh đi vào Tề quốc, bái nhập vào phủ Khương Vọng - người mà hắn ta chắc chắn rằng tương lai ắt sẽ hùng trấn một phương.
Nhưng bên này vừa mới bưng bát đũa phủ Võ An Hầu lên, còn chưa kịp và cơm, vừa ngẩng đầu, Võ An Hầu đã không còn.
Chẳng lẽ Bạch Ngọc Hà ta đúng là Thiên Sát Cô Tinh trong truyền thuyết?
Khắc bất cứ ai?
Ngay cả dạng người nổi danh cực lớn như Khương Vọng cũng có thể bị ta khắc chết?
Hắn ta lại nghĩ tới, trước lúc gặp mình, Hướng Tiền thử kiếm thiên hạ cũng đều xuôi gió xuôi nước, sau khi gặp hắn ta mới bị treo trên Thiên Mục phong đến suýt chết…
"Bạch đại nhân, bây giờ chúng ta phải làm gì đây?" Phương Nguyên Du đỏ hồng mắt hỏi.
Nói thật, cho dù là dạng người có tố chất như Bạch Ngọc Hà, lúc này cũng rất khó tiếp nhận kết quả như vậy.
Chuyện này quá đột ngột.
Tuy nói, sau khi đến Vạn Yêu Chi Môn, ai cũng có thể chết. Nhưng dù sao Khương Vọng cũng là cường giả nổi tiếng thiên hạ, thanh danh sớm đã không còn giới hạn ở thế hệ trẻ tuổi. Lấy công tích, lấy uy vọng mà nói, sớm đã không thẹn với danh xưng thiên kiêu đệ nhất Đại Tề.
Nhưng nhân vật như vậy, người sáng tạo ra lịch sử phi phàm như vậy, quân công Hầu gia lập nên võ huân huy hoàng, lại chiến tử ở ngay ngày đầu tiên đến Yêu giới... Chuyện này quả thực quá mức hoang đường.
Vận mệnh giống như đang đùa bỡn với hắn ta.
"Ngươi nghĩ thế nào?" Bạch Ngọc Hà cố gắng bình tĩnh hỏi.
"Ta muốn ở lại thành Diễm Lao, tìm ra kẻ đứng sau chuyện này, báo thù cho Hầu gia." Phương Nguyên Du cắn răng nói: "Các huynh đệ cũng đều nghĩ như vậy!"
Hắn ta vốn xuất thân bình dân, năng lực thiên phú cũng đều không tính xuất chúng. Là dựa vào một thân huyết dũng, một phần trung thành được Khương Vọng lựa chọn đề bạt trên binh nghiệp mới có thể trở thành thống lĩnh thị vệ Hầu phủ, từ đây một bước lên mây, có thể chuyện trò vui vẻ với rất nhiều nhân vật mà trước kia hắn ta chỉ có thể ngưỡng vọng.
Có thể nói, những gì hắn ta có được hôm nay đều là phụ thuộc vào Khương Vọng. Hôm nay, hắn ta bị người nhổ đứt rễ, làm sao có thể không khó chịu, sao có thể không hận?
"Việc tìm ra kẻ đứng sau chúng ta đương nhiên có thể tham dự, cũng phải tận sức lực. Nhưng ta và ngươi đều phải hiểu rõ, đây cũng là chuyện ở mặt bề nổi."
Bạch Ngọc Hà vừa nghĩ vừa nói: "Có điều, việc ngươi nói muốn ở lại thành Diễm Lao là không sai, ta cũng ủng hộ. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Trước khi nhìn thấy Hầu gia thì vẫn còn tồn tại một phần hy vọng. Chúng ta phải ở đây chờ ngài ấy. Dù cho đến cuối cùng, mọi thứ thật sự không thể vãn hồi, Hầu gia còn một đệ tử thân truyền... Chúng ta cũng phải phụ tá cho tốt."
Hắn ta không biết Khương Vọng còn có một muội muội. Nhưng việc cấp bách trước mắt là làm sao để ổn định những gì Khương Vọng đã kinh doanh được. Nếu Khương Vọng có thể trở về, cơ nghiệp của hắn vẫn còn ở đó. Nếu cuối cùng không về được, thì sự nghiệp hắn đã phấn đấu cả đời cũng vẫn có thể kéo dài...
Tiền đề ổn định mọi thứ là cần một người đáng tin cậy, một ngọn cờ danh chính ngôn thuận.
Mà Chử Yêu là đệ tử thân truyền của Khương Vọng, có tư cách kế thừa phủ Võ An Hầu.
Thấy Phương Nguyên Du hiểu được ý mình, Bạch Ngọc Hà vỗ vỗ bờ vai của hắn ta: "Nói các huynh đệ chuẩn bị chiến đấu đi. Mặt khác, lập tức phái người về Lâm Truy, báo tin cho Bác Vọng Hầu, đừng có thêm mắm dặm muối gì, biết gì nói nấy. Lại cho mấy người nhanh nhẹn ra ngoài nghe ngóng tin tức. Chuyện này, rõ ràng Hầu gia bị trúng ám toán, chúng ta không thể chỉ nghe người khác nói được."
Phương Nguyên Du cố chịu bi thống, vội vàng đi.
Bạch Ngọc Hà ngồi một mình trong đình viện, nhất thời nhìn trời không nói gì.
Khương huynh, nếu như là huynh, huynh sẽ làm thế nào đây?
...