Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tại Yêu giới, Nhân tộc cùng Yêu tộc cũng không phải là phân đất mà trị, không tồn tại hai phần thiên hạ.
Tất cả địa bàn của Nhân tộc trong thế giới này đều được triển khai vây quanh Thành Toại Minh.
Lúc trước, Nhân Hoàng thượng cổ Hữu Hùng thị xây dựng thành công Vạn Yêu Chi Môn, chặt đứt hy vọng phản công hiện thế của Yêu tộc. Sau này, chỉ cần dùng một số binh lực thủ vệ là có thể rảnh tay càn quét bát phương trong hiện thế.
Mà tới thời đại Trung Cổ, Nhân Hoàng Liệt Sơn thị giết tiến vào Vạn Yêu Chi Môn, chính tay đâm Đại Yêu, thành lập tòa thành lớn đầu tiên này trong Thiên Ngục. Vì kỷ niệm Nhân Hoàng Toại Nhân thị viễn cổ cho nên đã lấy hai chữ "Toại Minh" này. Đồng thời cũng ngụ ý đây là đốm lửa văn minh đầu tiên được Nhân tộc nhóm ở Yêu giới.
Sau đó, tất cả các thành lớn của Nhân tộc đều lấy thành Toại Minh làm trung tâm để xây dựng. Tựa như một bó đuốc lan truyền ra ánh sáng khắp bốn phương tám hướng.
Mỗi một tồn tại có thể được xưng là "Đại tông" ở hiện thế, ở Yêu giới đều có thành lớn của mình.
Bên trong thời gian dài dằng dặc, đếm không hết có bao nhiêu tòa thành được xây dựng rồi bị phá hủy, thế nhưng thành Toại Minh lại chưa bao giờ bị công phá qua.
Cho nên nó còn có một cái tên khác - "Bất Hãm chi thành". (1)
(1) Bất Hãm chi thành: tòa thành không bị vùi lấp.
Mỗi một khối gạch của nó đều thấm đẫm máu tươi của dũng sĩ Nhân tộc. Trên cánh cửa đồng lớn kia đến nay còn lưu lại vết tay máu của tiên hiền.
Qua nhiều năm như vậy, những tòa thành trì của Nhân tộc tại Yêu giới luôn luôn không ngừng mở rộng rồi lại thu hẹp, giá trình giằng co này, mỗi một tấc đều vùi lấp vô số huyết nhục của chiến sĩ.
Nhưng trên tổng thể nó vẫn đang có xu thế khuếch trương lên.
Nhất là sau khi thể chế quốc gia hưng thịnh, Nhân tộc càng nghênh đón "thời đại khuếch trương" ở Yêu giới, tại bốn phương tám hướng, gần như đã chạm tới cái gọi là "Tiên Thiên Giới quan".
Nói một cách cụ thể hơn chính là, địa bàn hiện tại của Nhân tộc giống như một cái bồn địa cực lớn.
Bị cái gọi là "Thập Vạn Đại Sơn" vờn quanh.
Đương nhiên. "Bồn địa" này có rất nhiều "khe", có vài "khe" vô cùng to lớn, hoàn toàn có thể chứa đựng được các đoàn đại quân tác chiến. Nhân tộc cùng Yêu tộc đều xây các thành lớn ở những nơi này, đối đầu chính diện.
Những nơi này cũng là chiến trường chính ở Yêu giới.
Về phần những hiểm địa giống Sương Phong Cốc thì thực ra là một trong những lối ra. Có điều, nó thiên về dạng "đường hẹp", thời kỳ mở ra lại rất ngắn.
Mặc dù tại trong tháng năm dài đằng đẵng, từ đầu tới cuối Nhân tộc vẫn luôn duy trì trạng thái tiến công nhưng tại Yêu giới, Yêu tộc vẫn luôn có được ưu thế lớn về thực lực.
Bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn đều là lãnh địa của Yêu tộc. Đại quân Yêu tộc triển khai vây quanh núi, gắt gao vây nhốt Nhân tộc.
Nhưng Nhân tộc chiến đấu là luân phiên nhau, như Tù Điện quân thay thế Đông Tịch Quân là hết đội này đến đội khác thi nhau ra ngoài huấn luyện.
Còn phía sau Yêu tộc thì lại không có một hiện thế khác để chèo chống.
Nhân tộc gọi bên trong Thập Vạn Đại Sơn là "Văn Minh Bồn Địa", gọi bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn là "Man Hoang Chi Địa". Quá trình xông phá phong tỏa của Thập Vạn Đại Sơn là quá trình không ngừng khiến Yêu tộc mất máu. Mà mục đích chiến tranh đương nhiên cũng là vì gieo rắc ánh lửa văn minh ở Man Hoang Chi Địa.
Căn cứ vào công ước Nhân tộc đã kéo dài và được lục đại cường quốc tán thành, một khi Yêu tộc triệu tập lượng lớn lực lượng, muốn triệt để hủy diệt Văn Minh Bồn Địa. Nhân tộc hiện thế sẽ cùng nhau tiến lên, cùng đánh một trận chiến diệt tộc với Yêu tộc.
Theo dòng lũ nhân đạo tiến bước, Văn Minh Bồn Địa ngày càng vững chắc, khả năng này đã càng ngày càng nhỏ.
Độ chấn động của chiến tranh ở Thiên Ngục, trong một khoảng thời gian dài sau khi tân lịch bắt đầu, thực ra quyền chủ động đều nằm trong tay Nhân tộc.
Trên dư đồ của Yêu giới, thành Diễm Lao nằm ngay ở phía bắc Văn Minh Bồn Địa, Sương Phong Cốc chính là một con đường nhỏ hẹp.
Về phần tình báo của Man Hoang Chi Địa, Nhân tộc biết còn rất ít. Dù sao, Nhân tộc cũng chỉ mới hoàn toàn chiếm được Văn Minh Bồn Địa này mấy ngàn năm gần đây.
Lại nói, Tu Viễn ở trong thành Diễm Lao chấn kinh, nhanh chóng bay ra bên ngoài, quả nhiên nhìn thấy thân ảnh của vị thủ lĩnh Chiến Sự Đường kia. Nhưng chỉ một cái dậm chân, đã biến mất không thấy gì nữa chỉ để lại một cỗ khí tức bá đạo uy nghiêm, thật lâu không tiêu tan.
Nói đến, Tu Viễn cũng hiểu, với thân phận địa vị hiện giờ của Khương Vọng, một khi xảy ra chuyện tất nhiên sẽ chấn động thiên hạ. Ông ta cũng đã dự tính qua, phía triều đình ắt hẳn sẽ phái một vị Diễn Đạo Chân Quân tới, để xác nhận hiện trạng của Khương Vọng —— sống hay chết, đều phải chắc chắn mới được.
Người tới rất có thể chính là Nguyễn Tù Nguyễn giám chính, tuy nói Yêu giới khác với hiện thế, Quẻ Đạo chân quân càng sẽ bị cường giả Yêu tộc quấy nhiễu, Tinh Chiêm thuật ở đây chưa hẳn đã có hiệu quả... Nhưng dù sao, Nguyễn Tù cũng có vài thủ đoạn tìm người hơn hẳn cường giả Diễn Đạo khác, lại từng hợp tác mấy lần với Khương Vọng, tương đối quen thuộc.
Nếu không phải Nguyễn Tù thì người nên đến chính là Khương Mộng Hùng. Bởi vì chuyện này liên quan đến Kế Chiêu Nam, mà Khương Vọng bây giờ lại đang được thiên tử sủng ái, chịu ân huệ thâm trọng, cả triều không ai bằng! Khương Vọng vì bị Kế Chiêu Nam gạt đến Sương Phong Cốc nên mới xảy ra chuyện, Quân thần cần phải làm gì đó.
Ông ta chỉ không nghĩ tới là, Khương Mộng Hùng sẽ đến nhanh như vậy.
Yêu giới chỉ mới vừa tờ mờ sáng, đến cả người phụ trách trấn giữ ở Yêu giới như ông ta, cũng là khuya tối hôm qua mới đến thành Diễm Lao.
Mà Trấn Quốc đại nguyên soái gần như chỉ đến sau ông ta một chút.
Chẳng khác gì là đêm qua Kế Chiêu Nam vừa chạy về hiện thế, báo cho Tề đình biết tin. Mà phía Tề đình vừa câu thông xong, thì Quân Thần lập tức tạm dừng sự vụ trong tay, tự mình giáng lâm.
Cần biết, mặc dù cường giả ở Tề quốc không ít, nhưng cũng là gia đại nghiệp đại, khắp nơi đều có việc quan trọng. Việc điều động mỗi một vị cường giả Diễn Đạo đều không phải cứ muốn là được.
Mà Tu Viễn càng bén nhạy chú ý tới, Kế Chiêu Nam cũng không cùng Quân thần trở về Yêu giới.