Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3222 - Chương 3222 - Trở Thành Nỗi Tiếc Nuối Của Thiên Hạ (2)

Chương 3222 - Trở thành nỗi tiếc nuối của thiên hạ (2)
Chương 3222 - Trở thành nỗi tiếc nuối của thiên hạ (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Yêu giới là nơi Kế Chiêu Nam đã phát triển dài lâu, bảy thành lớn của Tề quốc ở nơi đây, y đều đã lịch luyện mấy lần. Loại hiểm địa như Sương Phong Cốc, y cũng đi qua không biết bao nhiêu lần. Quỹ tích trưởng thành của y đã được khắc họa rõ ràng ở đây. Tề đình cũng xem y như Tổng đốc quân sự tương lai ở Yêu giới mà bồi dưỡng. Nhưng hôm nay Khương Mộng Hùng tự mình giáng lâm Yêu giới, y lại không theo trở về. Việc này quả thực ý vị sâu xa.

Tu Viễn yên lặng một hồi, tiện tay viết một đạo quân lệnh cho thân vệ, liền dậm chân mà đi, cũng chạy đến Sương Phong Cốc.

Khương Vọng dễ dàng xảy ra chuyện ở Yêu giới như vậy, ông ta thân là Tổng đôcs quân sự ở Yêu giới của Tề quốc cũng khó thoát trách nhiệm.

Nhưng Quân thần tới nhanh như vậy, có lẽ Khương Vọng còn có hi vọng?"

Chỉ có thê rnhifn xem Quân thần đã lâu không đến Yêu giới này, hôm nay muốn làm gì!

Tốc độ của Chân Nhân đương thời đương nhiên là vô cùng nhanh.

Từ thành Diễm Lao đến Sương Phong Cốc cũng chỉ trong chốc lát.

Khi Tu Viễn đuổi tới nơi, liền thấy thân ảnh Khương Mộng Hùng đang đứng yên trước sơn cốc. Qua nhiều năm như vậy, bóng dáng này vẫn cao lớn không đổi.

"Tới rồi?" Khương Mộng Hùng nhìn vào trong sơn cốc, cũng không quay đầu lại.

Tu Viễn cúi đầu hành lễ: "Đại nguyên soái".

"Khương Vọng không có trong Sương Phong Cốc." Khương Mộng Hùng nói: "Ta không nhìn thấy thi thể của hắn ở đây."

Tu Viễn không nói gì, bởi vì đêm qua ông ta đã đích thân đến tìm kiếm, thậm chí còn đánh vỡ bình chướng sương gió kia, tiến vào trong cốc, đích thật là không thấy thi thể.

Nhưng ông ta thân là Tổng đốc quân sự của Tề quốc ở Yêu giới, có trách nhiệm quan trọng, tay nắm giữ mấy chục vạn đại quân. Vậy nên không thể đích thân đi ngang qua Sương Phong Cốc, đến lãnh địa Yêu tộc tìm người.

Mà quả thực cũng không cần thiết... Trong tình thế như vậy, với tu vi của Khương Vọng, thấy thế nào cũng đều là tuyệt cảnh. Không thấy thi thể, có lẽ là đã bị làn gió cực lạnh thôn phệ hoặc bị Yêu tộc ăn mất rồi. Mà nếu có thể đi xuyên qua Sương Phong Cốc, ngay cả bản thân ông ta cũng chưa chắc có thể còn sống trở về, chứ đừng nói đến người chỉ ở cấp độ Thần Lâm như Khương Vọng.

Khương Mộng Hùng cũng không đợi Tu Viễn đáp lại, ông ta chỉ trần thuật một câu đơn giản, thông báo cho thống soái Cửu Tốt - Tổng đốc quân sự ở Yêu giới một tiếng.

Sau đó ông ta nâng nắm đấm lên.

Đây là một nắm đấm vô cùng bình thường, không có quang ảnh lừng lẫy, cũng không tồn tại sắc vàng, ánh ngọc, mà chỉ có da vàng, gân xanh, cốt nhục cân xứng, thậm chí ngay cả quyền phong cũng rất chậm rãi.

Nhưng nó là nắm đấm của Khương Mộng Hùng nên không thể chỉ bình thường như thế!

Khương Mộng Hùng đánh ra một quyền vô cùng đơn giản, chính là đánh thẳng ra phía trước. Loại sức mạnh kia, nhìn cũng chẳng khác gì mấy kẻ vô lại ẩu đả ngoài đường là mấy.

Nhưng quyền này rơi xuống.

Làn gió cực lạnh gào thét bên trong Sương Phong Cốc không biết đã mấy vạn năm, bỗng nhiên đứng im! Trong chớp mắt liền tan hết!

Một khắc trước còn nghe tiếng gió rít gào, giống như mãi không ngừng nghỉ, loại hàn ý cực lạnh kia chảy cả ra phía ngoài cốc, khiến cho người ta nhìn mà phát khiếp. Sau một khắc gió tuyết liền tiêu tán.

Một khắc trước trắng xoá, một khắc sau trống rỗng.

Không.

Một quyền này đánh diệt, nào chỉ là làn gió cực lạnh bên trong Sương Phong Cốc?

Quyền ý vô ngã vô địch bá đạo kia giống như một con cự thú vô hình, mạnh mẽ ép tới, ép qua làn gió cực lạnh, ép qua tuyết lạnh đầy trời, ép qua núi đá, ép qua những thứ không thể di chuyển kia.

Chỗ nó đi qua không còn gì tồn tại, chỉ có "vô", "vô" của trống rỗng hết thảy!

Toàn bộ Sương Phong Cốc đều bị đánh nát.

Phong tuyết tưởng chừng vĩnh viễn không ngừng kia cũng biến mất sạch sẽ.

Bích chướng trời sinh đã săn sâu bén rễ ở đây cũng bị đánh phá.

Một đoạn này của Thập Vạn Đại Sơn ở Yêu giới cứ như vậy mà xuất hiện một cái khe cực đại.

Mỗi khi Đông Nguyệt đến, hai tiểu đội chiến sĩ tinh nhuệ chém giết liều mạng ở đây, tranh đoạn đường hẹp này, từ hôm nay cũng sẽ trở thành dĩ vãng.

Có thể tưởng tượng, không lâu về sau, Nhân tộc Yêu tộc đều cần bố trí đại quân ở chỗ này, xây dựng thành lớn, biến nơi này thành một tiền tuyến mới.

Khương Mộng Hùng đã dùng một quyền đánh ra một chiến trường hoàn toàn mới!

Tĩnh Mặc Kỳ dài đến mười một tháng?

Xưa nay như thế, thiên địa giới quy?

Khương Mộng Hùng không đồng ý!

Ông ta muốn đi qua từ nơi này, trời không thể ngăn.

Ông ta muốn đánh vào lãnh địa Yêu tộc tìm người, ai có thể cản?

Mà lúc này, đứng tại bên này của Văn Minh Bồn Địa, ánh mắt nhìn xuyên qua nơi vốn là Sương Phong Cốc, đã có thể nhìn thấy phía đối diện không sót gì —— trên cánh đồng hoang rộng lớn, tuyết lạnh vẫn chưa tan đi, một tiểu đội tinh nhuệ của Yêu tộc, trong đó không ít Yêu vương, đang hốt hoảng tứ tán. Trong bông tuyết đang chậm rãi bay xuống là mấy chục điểm đen lẻ tẻ!

Thị lực của Tu Viễn, lấy tầm mắt Chân Nhân càng có thể nhìn thấy ở nơi rất xa một tòa thành lớn có hình dáng của Yêu tộc. Khoảng cách đến Sương Phong Cốc của nó cũng xấp xỉ từ thành Diễm Lao đến đây.

"Bên trong làn gió cực lạnh này cũng không có khí tức sinh mệnh của Khương Vọng. Nói rõ hắn không phải bị làn gió cực lạnh thôn phệ. Có lẽ hắn đã chạy trốn tới lãnh địa Yêu tộc."

Khương Mộng Hùng lại từ tốn nói một câu.

Sau đó đi lên phía trước.

Ông ta không mang theo thanh thế đất rung núi chuyển gì, chỉ đơn giản là cất bước, đơn giản đi về phía trước.

Nhưng là không thể ngăn cản!

Chỉ là một bước đã vượt qua khoảng cách dài dằng dặc, rơi vào trên không toàn thành trì cổ xưa nơi cuối tầm mắt kia.

Tu Viễn hiểu rõ, mình chính là nhân chứng, phải chứng kiến sự công tâm của Khương Mộng Hùng, chứng kiến Trấn Quốc Đại nguyên soái không hề ngụy biện gì vì đệ tử Kế Chiêu Nam của mình —— đường đường là Quân thần vốn không cần phải như thế. Đối với việc này, Tu Viễn bắt được tin tức... Là thiên tử thật sự nổi giận.

Bình Luận (0)
Comment