Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Vọng thất thủ tại Sương Phong Cốc, hậu quả của nó có thể còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của tất cả mọi người!
Là người chứng kiến cho lãnh đạo trực tiếp của mình, thủ lĩnh của Chiến Sự Đường, Tu Viễn không có gì để bất mãn cả.
Ông ta vì Thôi Trữ mà phải ẩn cư, vì Diêm Đồ mà bị lạnh nhạt, vất vả lắm mới cố chống chịu được sự ghẻ lạnh đến khi phạt hạ kết thúc, đến lượt mình tiến vào Vạn Yêu Chi Môn, đang lúc muốn thi triển quyền cước... Lại gặp phải việc này của Khương Vọng.
Có thể nói chuyện tốt không gặp được một kiện, chuyện xấu dính đến mấy lần, còn đều là tai bay vạ gió.
Ông ta thả người theo sau, có thể nhìn thấy trên cửa của tòa thành trì này, có hai chữ "Nam Thiên" được viết bằng đạo văn —— văn tự của Yêu tộc chính là đạo văn, không hề giống với Nhân tộc, có rất nhiều văn tự bình thường.
Cho nên tất cả Yêu tộc đều "biết chữ", bởi vì đạo văn là "Gặp thì biết ý".
Nhưng chỉ có cường giả Yêu vương trở lên mới có thể viết chữ, bởi vì việc thuật đạo không phải cường giả không thể làm.
Khương Mộng Hùng dùng một quyền đánh nát Sương Phong Cốc, một bước tới thành Nam Thiên.
Con mắt chỉ là quét qua liền kết luận trong thành này không tồn tại Nhân tộc còn sống, càng không có khí tức của Khương Vọng.
Trên mặt của ông ta vẫn không có biểu tình gì, chỉ là tiếng như thiên cổ, lôi động vạn dặm: "Võ An Hầu Đại Tề không chết ở chiến trường, không chết bởi ngàn quân tướng vây, vạn mã chung đạp, lại chết do Yêu Nhân cấu kết, trở thành nỗi tiếc nuối của thiên hạ!"
Âm thanh này rơi xuống, những Yêu tộc đang đứng đó đều đột tử!
Đám Yêu tộc trên tường thành, từng mảnh từng mảnh ngã xuống!
Tu Viễn hiểu rõ, vì sao rõ ràng Khương Mộng Hùng không tìm được Khương Vọng lại trực tiếp tuyên bố Khương Vọng đã chết.
Bởi vì đây là ứng đối tốt nhất cho tình huống trước mắt.
Nếu như Khương Vọng bị tên Yêu tộc nào đó ăn hết, hoặc là trực tiếp bị đánh diệt tất cả vết tích vậy không có gì có thể nói. Ai cũng bất lực.
Nhưng nếu như Khương Vọng còn sống, vậy thì không thể để Yêu tộc biết hắn còn sống.
Mà thanh âm của Khương Mộng Hùng vẫn còn tiếp tục: "Dù là hiện thế hay Thiên Ngục, nơi Kinh Vĩ Kỳ tung bay ta đều sẽ để các ngươi nhìn thấy lửa giận của Đại Tề đế quốc, liền dùng thành này, chôn cùng Khương Võ An!"
Thanh âm của ông ta trực tiếp đánh chết một mảng lớn Yêu tộc.
Trong lúc nói chuyện, một quyền rơi xuống!
Vẫn là nắm đấm bình thường kia nhưng lần này lại không còn bình tĩnh nữa.
Quyền diện dán lên một nơi đầy kẻ nứt tối tăm, mỗi một kẽ nứt kia đều kết nối tới thiên khung xa xôi. Một quyền này giống như đã cưỡng ép lôi cả thiên khung của toàn bộ Yêu giới xuống.
Một quyền như thế, quả thực như muốn đánh xuyên đại địa!
Yêu tộc toàn thành, sợ đến vỡ mật!
Nhưng đúng vào lúc này, lại có một thanh âm khác vang lên, thanh âm này huy hoàng, cường đại, không ai bì nổi ——
"Ta tưởng là ai?"
Phía dưới nắm đấm này của Khương Mộng Hùng, phía trên thành Nam Thiên, lại xuất hiện một cái lồng ánh sáng vàng óng ánh.
Nắm đấm của Khương Mộng Hùng rơi xuống, đập vào bên trên lồng ánh sáng phát ra một tiếng giòn vang xa xăm giống như lão tăng ở nơi thâm sơn rung chuông lớn. Âm thanh như thủy triều cuốn lên bụi mù ngàn vạn dặm.
Lồng ánh sáng không động đậy, nắm đấm cũng không chút xê xích.
Nhưng là hoang nguyên lại nứt ra, cả tòa thành Nam Thiên, ầm vang bị ép xuống vài tấc!
Chốc lát sau, lồng ánh sáng vàng kim bị thu nạp nhanh chóng, hóa thành một điểm sáng vàng rực rỡ, lại kéo dài ra, ngưng tụ thành một cây chiến kích vàng kim, mũi nhọn lớn đến dọa người.
Một cường giả Yêu tộc trên mặt có một vòng sáng vàng, từ bên trong thời gian cùng không gian đi ra, đưa tay cầm thân kích.
Thế là hắn ta liền tồn tại.
Đầu hắn ta mang tam xoa, tóc buộc xích kim quan, hai chiếc lông vũ đỏ như nhuộm máu.
Trên người mặc áo giáp thú diện nuốt đầu, trên vai nuốt vai, trên gối nuốt biển, uy sát kinh người.
Thắt lưng thắt đai giáp hung tợn, khí tức hiên ngang, uy sát kinh người.
Vai khoác xích huyết chiến bào, chân mang đăng vân thiết.
Quả thực là uy phong lẫm liệt.
Một thân trang bị này của hắn ta, đều được chế từ thi thể thiên yêu, cũng là minh chứng cho võ huân trong quá khứ. Cực kỳ huyết tinh nhưng cũng vô cùng uy phong cường đại.
Chính là đối thủ cũ của Khương Mộng Hùng.
Thiên yêu! Viên Tiên Đình!
Cấp độ xếp hạng của Yêu tộc từ dưới lên là tiểu yêu, yêu binh, yêu tướng, Yêu Soái, Yêu vương, Chân Yêu, Thiên yêu.
So sánh với tu sĩ Nhân tộc thì trước Đằng Long đều là tiểu yêu. Sau Đằng Long có thể gọi là yêu binh. Nội phủ là Yêu tướng, Ngoại Lâu cùng Thần Lâm đều là Yêu soái, cường Thần Lâm mới có tư cách phong vương.
Chân yêu mạnh hơn Chân Nhân, Thiên yêu thì cùng cấp với Chân Quân.
Năm đó, Nhị đệ tử của Khương Mộng Hùng chiến tử ở Yêu giới, Khương Mộng Hùng cũng tự mình đến tìm, đại khai sát giới ở Thiên Ngục, nghiền chết không biết bao nhiêu Yêu tộc, thậm chí còn chém giết một Thiên yêu! Cuối cùng bị Viên Tiên Đình ngăn lại.
Song phương đại chiến ba ngày ba đêm, bất phân thắng bại.
Cuối cùng, Khương Mộng Hùng chỉ lấy được một cây Thiều Hoa Thương loang lổ vết máu, một mình trở về hiện thế.
Hôm nay hai bên lại gặp mặt
Khương Mộng Hùng tới đột ngột mà Viên Tiên Đình là tới kịp thời.
Toàn bộ Sương Phong Cốc bị đánh nát, tiên thiên bình chướng đều bị đánh phá, đây là việc cải biến bản chất quy tắc thiên địa của Yêu giới, tự nhiên sẽ khiến cho cường giả Yêu tộc chú ý —— Trong khoảng thời gian bị vây nhốt trong thế giới Thiên Ngục, Yêu tộc đơn độc bị giày vò, đơn độc tiếp nhận thống khổ. Cũng trong lúc tìm con đường sống trong Hỗn Độn Hải, những cái gọi là "tiên thiên giới quan" này đều là do cường giả Yêu tộc phải trả cái giá cực kỳ đắt mới có thể san bằng.
Từng con đường bị đả thông, từng mảnh từng mảnh hắc ám được thắp sáng, mới có nơi được gọi là Yêu giới hôm nay.
Yêu ca "Thiên Khóc" có viết ——
Hơn trăm viên mệnh châu khai thiên địa, hỗn độn vô biên được chia thành thanh khí và trọc khí. Xây dựng pháp đàn trong bóng đêm vĩnh hằng, tạo dựng Man Hoang từ mạt cảnh đường cùng... Sau đó, bụi gai sương tuyết đều mở rộng, vạn dặm Man Hoang thành đất màu mỡ.
Lịch sử phấn đấu của Yêu tộc sau thất bại tại hiện thế được mô tả trong vài câu từ ngắn ngủi trong khúc ca này.
Cũng đến thời đại Nhân tộc phát động quy mô đánh vào Yêu giới thì những chỗ như Sương Phong Cốc mới được gọi là "Tiên thiên giới quan". Trước kia, nó chỉ là căn bệnh của thế giới này, là khối u ác tính giữa thiên địa, bây giờ lại thành bình chướng.
Đương nhiên, nó là bình chướng đối với Yêu tộc, cũng là bình chướng đối với Nhân tộc.