Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trên Phong Thần Đài có các loại nhiệm vụ, lớn như chiến tranh, nhỏ như đưa tin. Thù lao nhiệm vụ cũng rất đa dạng như thưởng tiền, thưởng vũ khí, thưởng thuật pháp chứ không cố định là một loại nào, có thể đáp ứng nhu cầu của đại đa số Yêu tộc. Thậm chí trực tiếp luận công phong thần cũng có, ví dụ như nhiệm vj chém đầu tu sĩ nhân Khương Mộng Hùng...
Ngoại trừ thù lao tương ứng với nhiệm vụ ra, hoàn thành bất kỳ một nhiệm vụ nào cũng đều có thể tích lũy "thần tích". Sau khi đạt đến số lượng thần tích tương ứng thì có thể trực tiếp đối hoái Thần vị.
Bản thân Ly Cảm cũng tổ chức một tiểu đội làm nhiệm vụ, công thành, phòng ngự, điều tra đều đã làm qua. Tuy rằng thực lực không tính là xuất sắc nhưng trong số những tiểu yêu chuyên làm nhiệm vụ của Phong Thần Đài ở thành Tích Lôi thì cũng có chút danh tiếng.
Danh xưng là "Tiểu Toàn Phong Thành Tích Lôi".
Lần này là tiểu công chúa nhà Thiên Chu nương nương muốn luyện một môn độc công tuyệt đỉnh nên bỏ giá cao, muốn nhanh chóng tìm được một loại độc trùng hiếm thấy làm phối tài (1). Thù lao quả thực rất phong phú, đám "chạy việc" như bọn họ cũng không phải chỉ có một hai đội.
(1) Phối tài: nguyên liệu để phối chế sử dụng.
Nhiệm vụ được ban bố vào hôm qua, sở dĩ sáng hôm nay bọn họ mới đến là vì làm bài tập.
Ly Cảm là một Ngưu yêu thích đọc sách, khác với những kẻ lỗ mãng kia. Hắn ta chủ yếu nghiên cứu nhiệm vụ, cuối cùng khóa chặt mục tiêu tại một loại độc trùng tên là "Nhân Diện Biều".
Vào buổi tối, Nhân Diện Biều thường đi theo đàn rất đông, tiểu đội của bọn họ không chắc có thể tất thắng. Còn ban ngày thì không như vậy, chỉ cần tìm được hang của Nhân Diện Biều thì đám côn trùng đã lâm vào ngủ say này không có năng lực phản kháng.
Loại độc trùng này hiếm thấy, lại hung ác nhưng nhược điểm cũng rất rõ ràng, là mục tiêu nhiệm vụ rất thích hợp. Hắn ta cũng phải phí hết mấy giác rượu mới nghe được từ một lão yêu đã sắp rụng hết răng.
Yêu tộc thường không quá tôn trọng lão giả, nhất là loại lão yêu tuổi già sức yếu, càng ngày càng vô lực kia. Rất nhiều bộ tộc đến nay vẫn còn giữ truyền thống đuổi những lão yêu đã suy yếu ra ngoài.
Ly Cảm không giống vậy, Ly Cảm rất thích giao lưu với những lão yêu kia, nghe bọn họ kể về những kinh nghiệm trong cuộc đời. Vì thế dù thường bị lừa ba giác rượu, hai hạt kim, hắn ta cũng không giận.
Hắn ta còn trẻ, còn khỏe mạnh cường tráng, hắn ta tin mình còn có rất nhiều khả năng.
Mặc dù huyết mạch của hắn ta cũng không cao quý, chinh hết sức bình thường. Nhưng người nào dám nói Yêu tộc phổ thông thì không thể trèo lên đỉnh cao nhân sinh? Bên thành Nam Thiên có Thạch Tê Yêu vương, chính là huyết mạch bình thường đến không thể bình thường hơn, không phải cũng thành tựu Yêu vương uy phong lẫm liệt đó sao?
Đoạn đường này đi tới, hắn ta đã nhận phải rất nhiều ngăn trở. Ví dụ như sừng trâu của hắn ta trước kia bị kẻ thù đánh gãy một cái, cho tới bây giờ vẫn chưa mọc lại.
Nhưng dù chỉ còn một cái cũng được hắn ta luyện đến vô cùng rắn chắc.
Bây giờ thứ hắn ta đắc ý nhất chính là một đôi ngưu nhãn (mắt trâu).
Chúng lớn như chuông đồng, tu luyện được một môn đồng thuật, có thể nhìn thấy ở nơi cực xa.
Trong tiểu đội này, hắn ta kiêm chức chỉ huy, điều tra, công thành là một Yêu tộc hạch tâm xứng chức.
Đang lúc nói đùa với huynh đệ bên cạnh, trong mắt trâu đột nhiên chiếu ra một bóng... người trần trụi?
Sở dĩ còn có nghi vấn là vì Yêu tộc cùng Nhân tộc ngoại trừ chinh ra thì bề ngoài vốn không có gì khác biệt. Những người bình thường chưa thể siêu phàm chỉ cần nhìn một chút là có thể nhận ra sự yếu đuối, còn tu sĩ Nhân tộc đã siêu phàm thì các phương diện đều rất giống với Yêu tộc.
Duy chỉ có "Yêu chinh" là sự đánh giấu cao quý mà trời cao đã trao cho Yêu tộc, cũng là huy chương đại biểu cho sự thần thánh của chủ nhân hiện thế.
Nó là thứ có từ lúc sinh ra, không thể thay đổi, cũng không thể ngụy tạo.
Một bước Yêu tộc trở thành Yêu tướng kia, càng phải dựa vào "Yêu chinh" để trình bày và phát huy thần thông trời sinh. Cho nên có phải là Yêu tộc hay không, trước khi bắt giữ được khí tức tương ứng với chủng tộc ra thì chỉ cần nhìn xem có yêu chinh không là được.
Ly Cảm nghiêm túc đánh giá vị khách tới đột ngột trên Thiên Tức Hoang Nguyên này.
Hắn ta thấy tên này có một cái đầu trọc sáng loáng cùng ngũ quan thanh tú, khuôn mặt góc cạnh.
Mà mẹ nó chứ, nhìn có chút hung dữ. Nói hắn hùng tráng ngũ quan lại làm gì ôn hòa như vậy.
Đây quả thực là một tên kỳ quái, toàn thân trần như nhộng, ngay cả lông mày cũng không có.
Hình như là tới từ phía tây... Tộc đàn gì kia?
Xương dưới cằm hơi cong, khiến cho người ta cảm thấy hơi sắc bén.
Hõm vai thâm thúy, giống như là có thể đựng một chút sương tuyết.
Đường cong cơ bắp rõ ràng giống như được người ta dùng đao khắc lên, có một loại mỹ cảm lạnh lùng như được vất vả tạo hình.
Nhưng càng làm cho Ly Cảm cảnh giác chính là, những vết sẹo đáng sợ trải rộng trên cơ ngực cơ bụng của tên này... Dữ tợn như thế, giống như từng cái hẻm núi sâu trên sơn mạch.
Tên gia hỏa kỳ quái không thích mặc quần áo này, chắc chắn là phần tử nguy hiểm.
Hình như không có yêu chinh?
Thuận theo bắp thịt ở phần bụng kia, ánh mắt cảnh giác của Ly Cảm nhìn xuống chút nữa...
Bành!
Nhanh như chớp.
Một cái đầu lăn trên mặt đất mấy vòng, may mà có cái sừng trâu kia chống trên mặt đất khiến cho đôi mắt to như chuông đồng đã mất đi thần thái kia đối diện thẳng với bầu trời.
Cả đời này đột ngột kết thúc như vậy.
Trải qua một đêm bôn ba, Khương Vọng còn chưa biết mình đến nơi nào đã trực tiếp bước nhanh đến phía trước, sau khi liên sát ba tên chiến sĩ Yêu tộc mới thu kiếm khí.
Hai tên Yêu tộc còn sót lại run lẩy bẩy.
Khương Vọng không vội không chậm ngồi xổm xuống, lột bỏ y giáp của một Yêu tộc có vóc người tương tự —— đây chính là nguyên nhân hắn giết kẻ này trước tiên.
Hắn vừa chậm rãi mặc quần áo, vừa nói với hai tên Yêu tộc còn lại: "Ta hỏi, các ngươi đáp, hiểu chưa?"