Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3235 - Chương 3235 - Thiên Tức Hoang Nguyên (3)

Chương 3235 - Thiên Tức Hoang Nguyên (3)
Chương 3235 - Thiên Tức Hoang Nguyên (3)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Giờ phút này, Khương Vọng nói đạo ngữ, nghe âm biết ngay ý nên cũng không sợ không thể giao lưu.

Nắm giữ Đạo đồ, thành tựu Thần Lâm không tiếc, không rò, không thiếu, hắn đã sớm có năng lực thuật đạo. Viết đạo văn, nói đạo ngũ đều không phải là việc khó.

Đương nhiên, so với ngôn ngữ phổ thông của Nhân tộc thì việc nói Đạo ngữ, viết Đạo ngữ cũng là một loại tiêu hao. Đối với trạng thái thân thể của hắn hiện tại thì không phải là việc tốt nhưng hắn vẫn biểu hiện vô cùng thong dong, lãnh khốc, rất có tính áp bách.

Còn không biết đã xảy ra chuyện gì, còn đang trên đường đi thì đồng đội chết hết người này đến người khác. Hai tên Yêu tộc còn lại này, một kẻ là Hầu yêu, một kẻ là Mã yêu. Cả hai đều sợ đến choáng váng, chân run rẩy không ngừng, trong lúc nhất thời ngoại trừ gật đầu, cũng không có phản ứng nào khác.

"Rất tốt." Khương Vọng mặc xong quần áo, cũng mặc kệ bẩn hay không bẩn, mùi có nặng hay không, lãnh khốc ra lệnh: "Hai ngươi xoay người sang chỗ khác, dựa lưng vào nhau, mỗi kẻ tự vẽ một tấm bản đồ trên mặt đất, vẽ rõ ràng phương vị nơi này cho ta, nếu có một chỗ khác biệt..."

Hắn không nói thẳng ra uy hiếp, chỉ nhẹ nhàng lấy ba sợi hỏa diễm đốt sạch sẽ ba cỗ thi thể chiến sĩ Yêu tộc kia trong nháy mắt.

Hầu yêu, Mã yêu nào dám lề mề, liền ngồi xổm trên mặt đất vẽ.

Mặc dù Khương Vọng không học qua bói toán nhưng đã từng tiếp xúc với Dư Bắc Đấu cùng Nguyễn Tù. Người trước là người có thành tựu tối cao của Mệnh Chiêm, người sau lại là tông sư Tinh Chiêm, Quẻ Đạo chân quân. Vậy nên đối với việc phải làm cách nào để tận lực phòng ngừa việc bói toán cũng biết một hai —— đây cũng chính là nguyên nhân vì sao bây giờ hắn mới mặc quần áo.

Mặc quần áo của chiến sĩ Yêu tộc, cũng không chỉ là vì che đậy cơ thể. Liên quan đến sinh tử thì việc hơi xấu hổ có xá gì?

Mà chủ yếu là vì muốn lợi dụng vật phẩm mang theo khí tức Yêu tộc, tận lực giảm bớt sự "đột ngột" của bản thân trong thế giới này, để tránh bị những Tế Ti cường đại của Yêu tộc kia nhẹ nhàng "bài dị".

Thương thế trên người vẫn còn rất nghiêm trọng nhưng để đối phó với mấy tên tiểu yêu này thì cũng không cần phải hao phí sức mạnh gì. Khương Vọng nghiêm túc nhìn hai "bức vẽ", thỉnh thoảng còn hỏi —— "Sương Phong Cốc, chỉ cho ta nhìn, Sương Phong Cốc ở đâu?"

Hắn hoàn toàn không biết đêm qua Tu Viễn đã đến Sương Phong Cốc tìm hắn, đương nhiên hắn cũng thành công tránh đi một đại đội chiến sĩ Yêu tộc đi Sương Phong Cốc, trong đó không thiếu cường giả Yêu vương.

Hắn càng không biết vào lúc này, hôm nay, Khương Mộng Hùng đã đánh xuyên qua Sương Phong Cốc, đến thành Nam Thiên.

Hắn thậm chí không biết cái tên "thành Nam Thiên" này, đương nhiên cũng không biết thành Nam Thiên ở nơi nào.

Hắn hoàn toàn không biết gì về lãnh địa Yêu tộc, ngay cả tình báo cơ sở cũng không kịp bổ sung ở thành Diễm Lao đã theo Kế Chiêu Nam đến Sương Phong Cốc.

Đào mệnh là một việc cần kỹ thuật, nhất định phải suy nghĩ cẩn thận. Cứ đi loạn không đầu không đuôi, sớm muộn gì cũng sẽ chết rất thảm.

Cho nên phải nắm chặt tất cả cơ hội để tăng thêm hiểu biết.

Địa đồ là quan trọng nhất. Đi đến đâu, không được đi đâu, cũng phải biết đại khái.

Nếu là không cẩn thận xông vào địa bàn của Thiên yêu thì dù có cẩn thận hơn cũng không còn tác dụng gì.

Mười dặm dị vực ở Yêu giới, hai nơi cách nhau trăm dặm đã khác biệt như đất với trời. Bên này Kim Dương xán lạn, bên kia mưa to sấm chớp không ngừng cũng là chuyện thường hay xảy ra. Lúc sáng sớm, hắn cũng xuyên thấu qua phong tuyết, thấy qua hồng quang.

Thành Nam Thiên đánh đến thiên địa chấn đông, Kim Dương đêm ngày bất định. Ở nơi này của hắn vẫn phong tuyết tràn ngập, thiên địa lạnh lẽo.

Khương Mộng Hùng có trận chiến của Khương Mộng Hùng.

Hắn có trận chiến của hắn.

Hắn sẽ không mong chờ vào người khác, mà sẽ không lùi bước đối mặt với tuyệt cảnh của mình.

Đương nhiên hắn đã từng có mong chờ nhưng Đổng A đã cho hắn một bài học sâu sắc không bao giờ quên. Ảo tưởng không thực tế của thiếu niên đều đã tan vỡ theo thành Phong Lâm rồi.

Từ đó về sau, chỉ có bản thân hắn tự chống đỡ mình tiến lên.

Trong gió tuyết đêm qua, hắn lại lần nữa cảm thấy, ở điểm giao giữa hoang nguyên cùng đại sơn hoang vu này, giữa thiên địa chỉ còn mình hắn, vắng lặng đến như vậy.

Nhưng hắn hiểu rất rõ, chỉ cần hắn tạo ra một chút động tĩnh về Nhân tộc, nơi này lập tức sẽ trở nên vô cùng "náo nhiệt".

Tổn thương bên trong cùng bên ngoài cơ thể không ngừng truyền đến đau đớn, đau đớn này khiến cho hắn trở nên thanh tĩnh hơn.

Bây giờ, hắn rất cần nghỉ ngơi nhưng nghỉ ngơi ở đâu là một vấn đề.

Yêu giới mặc dù lớn nhưng lại không phải nơi Nhân tộc có thể tồn tại.

Đêm qua, hắn men theo bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn, một đường đi về phía đông, một đêm chưa hề ngừng chân.

Đã đi được bao xa hắn chưa tính tới chỉ là không dám lưu lại vết tích của tu sĩ siêu phàm Nhân tộc, cũng không dám dừng lại nghỉ ngơi. Không biết Yêu tộc ở Thập Vạn Đại Sơn được bố trí như thế nào cho nên không dám xâm nhập đại sơn, càng không dám tới gần thành lớn của Yêu tộc... Một đường đi vô cùng cẩn thận.

Đội ngũ Yêu tộc lạc đàn này hắn đã phát hiện từ sớm, cũng âm thầm theo dõi, quan sát rất lâu, xác định bọn họ không có năng lực phản kháng gì, xác định bọn họ trốn không thoát cũng không có khả năng nhanh chóng liên hệ với Yêu tộc khác, hắn mới bước ra khỏi phong tuyết, ngang nhiên xuất thủ.

Mà đối mặt với mấy tiểu yêu yếu đuối này, hắn cũng vừa ra tay liền giết kẻ hạch tâm, có thể nói là cẩn thận tới cực điểm.

Người tại Yêu giới, cả thế gian đều là địch. Một bước đi sai chính là vĩnh kiếp không còn.

Vậy hắn liền một bước cũng không thể đạp sai.

Bình Luận (0)
Comment