Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Mặc dù Khương Vọng vốn không thể hiểu được ngôn ngữ của hai tên tiểu yêu này nhưng việc giao lưu vẫn tiến hành thuận lợi.
Vì để tránh cho hai kẻ này cấu kết với nhau, hắn không cho phép hai kẻ này mở miệng, từ đầu đến cuối vẫn để bọn họ dựa lưng vào nhau, sau đó dùng gật hoặc lắc để trả lời vấn đề của mình.
Hiện giờ, hắn không có thủ đoạn gì để liên hệ với Nhân tộc bên kia, chỉ có hắn mới có thể cứu được chính hắn.
Thái Hư Huyễn Cảnh vốn không liên hệ được, ngay cả hiện thế nó cũng chưa hoàn toàn bao trùm nên không thể nào trải rộng được tới Yêu giới.
Đương nhiên hắn cũng đã từng nghĩ tới việc thông qua Ngọc Hành lâu để liên hệ với Quan Diễn tiền bối. Trước kia vẫn luôn giao lưu với Quan Diễn tiền bối ở nơi cách tinh khung gần nhất của hiện thế, nhưng với tu vi hiện tại, hắn đã có thể phát ra tiếng của mình về vũ trụ, lấy tinh lâu để thuật đạo. Như vậy, nếu như trực tiếp dùng Ngọc Hành tinh lâu để tiếp xúc với chủ tinh Ngọc Hành thì sao?
Vị cách Tinh quân có thể dùng ánh sáng Ngọc Hành liên hệ với chư thiên vạn giới, không chỉ có thể chỉ điểm cho hắn mà còn có thể hỗ trợ thông tri Nhân tộc hiện thế.
Hắn muốn tự mình chạy thoát là khó khăn trùng trùng nhưng nếu như phía Tề quốc có thể phối hợp tương ứng thì đơn giản hơn rất nhiều. Thậm chí, nói không chừng Quan Diễn tiền bối còn có thể chỉ cho một nơi, trực tiếp mang hắn về chủ tinh Ngọc Hành, lại thông qua Thất Tinh Cốc trở về hiện thế...
Nhưng suy nghĩ tốt đẹp này dù sao cũng chỉ là suy nghĩ. Yêu giới và hiện thế có sự khác biệt về bản chất, dù thế nào nơi này cũng đã là một đại thế giới độc lập, bị Yêu tộc khai phát đến vô cùng sâu.
Tinh quang thánh lâu đứng trên tinh khung xa xôi, hắn không dám tùy tiện liên hệ.
Trừ phi hắn tiến vào trạng thái chiến đấu, giống trong Sương Phong Cốc, trực tiếp triệu hoán tinh lâu bắn ra giới này. Nếu không rất khó như khi ở hiện thế, có thể im lặng dùng tâm thần hiển hóa vào bên trong tinh lâu, tiến hành dùng ánh sáng thánh lâu tu luyện, chứ nói gì đến việc thông qua tinh quang thánh để làm chút việc gì.
Mà tình trạng trước mắt, nếu cưỡng ép triệu hoán tinh bắn ra giới này chẳng khác nào ngại mình chết không đủ nhanh.
Chỉ cần một ánh mắt Thiên yêu đi theo rơi xuống, hắn liền có thể vĩnh biệt cõi đời.
Lui một bước mà nói, dù hắn cường mở tinh lâu, bắt buộc phải mạo hiểm... Quan Diễn tiền bối cùng Tiểu Phiền bà bà vẫn luôn đang du lịch ở các giới, hiện giờ cũng không biết đã đến nơi nào, chẳng biết đến bao giờ mới nhận được tin cầu cứu của hắn. Lỡ như đến vài năm sau, Quan Diễn tiền bối mới nhận được tin giáng lâm, Ngọc Hành tinh động chiếu Yêu giới, mộ của hắn đã có cỏ xanh ba thước.
Tổng hợp địa đồ đơn giản do hầu yêu cùng mã yêu vẽ xong, cuối cùng Khương Vọng cũng hiểu sơ lược về nơi mình đang ở.
Cách Sương Phong Cốc, đối ứng với thành Diễm Lao, thành Thiết Nham của Nhân tộc, Yêu tộc có ba tòa thành lớn.
Tên của ba tòa thành này hắn không biết, bởi vì ngôn ngữ của hai tên tiểu yêu này hắn nghe không hiểu, mà hai kẻ này lại không có bản lĩnh viết đạo văn.
Phát âm thì hắn đã nhớ kỹ, xem hư bổ sung một chút từ ngữ của ngôn ngữ Yêu tộc.
Ba tòa thành lớn của Yêu tộc này đều có quân đội cường đại đóng giữ, số lượng Yêu vương cộng lại tới mười lăm tên. Trong đó, tòa thành có khoảng cách xa nhất, còn có một Chân yêu tọa trấn.
Khương Vọng âm thầm nhớ kỹ phương vị của tòa thành lớn kia, để tuyệt đối không đến gần.
Về phần vị trí hiện tại của hắn thì lệch về phía nam so với tòa thành đứng ở phía đông Sương Phong Cốc kia... Hắn còn có thể cách càng xa một chút.
Tình báo... vẻn vẹn chỉ có thế.
Tri thức của hai tên tiểu yêu này, cằn cỗi đến đáng sợ. Từ khi sinh ra, bọn họ cũng chỉ sinh hoạt bên trong phạm vi của ba tòa thành lớn này.
Ngay cả vị trí của tòa thành lớn thứ tư cũng không chỉ ra được.
Hoàn toàn là tồn tại thuộc về cấp bậc mù chữ.
Đặt ở Nhân tộc, phàm là tu sĩ siêu phàm ai lại không biết về thế giới này? Ai không rành rọt về các cường nhân, cường quốc kia?
Đến ngay cả những phàm phu tục tử đầu đường cuối ngõ cũng có thể kể vanh vách về quốc gia đại sự.
Đương nhiên, tại Nhân tộc mà nói, tu sĩ Du Mạch cảnh đã là "siêu phàm", dù không có tương lai thì đặt ở đâu cũng đều là "lão gia". Mà tiểu yêu trời sinh đã có đạo mạch đã là tồn tại ở tầng dưới chót nhất của Yêu tộc.
Vì để chế định phương thức ẩn thân tốt hơn, thực ra Khương Vọng rất hiếu kỳ với kết cấu xã hội của Yêu tộc, đáng tiếc hai tên tiểu yêu này cũng không thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của hắn.
Sau khi đưa tay giết chết hai tên tiểu yêu này, lại lấy Tam Muội Chân Hỏa diệt vết tích, dùng Như Mộng Lệnh phục khắc địa đồ đơn giản mà bọn họ đã vẽ, Khương Vọng dự định sẽ bổ sung thêm chi tiết trong hành trình.
Nếu như có thể, hắn định sẽ học thêm một chút ngôn ngữ Yêu tộc, nhưng bây giờ hiển nhiên không phải cơ hội tốt.
Việc cấp bách bây giờ là phải tìm được một nơi nơi tương đối an toàn để ẩn nấp, nuôi dưỡng vết thương cho ổn định.
Những địa phương đã biết qua địa đồ ở bên ngoài hắn không định đi, thành lớn của Yêu tộc hắn lại không dám tới gần, với hắn mà nói khắp nơi ở Yêu giới đều là nguy hiểm.
Lựa chọn tốt nhất, đương nhiên là chỗ sâu trong Thập Vạn Đại Sơn.
Bên trong Thập Vạn Đại Sơn vừa là vùng đất hoang dã thiên nhiên, lại không có thông đạo giống như Sương Phong Cốc, không phải là nơi có lượng lớn cường giả Yêu tộc hoạt động.
Rừng sâu núi thẳm là nơi ẩn thân tốt nhất.
Căn cứ theo lời của mấy tên tiểu yêu này, Thập Vạn Đại Sơn đối với Yêu tộc bọn họ mà nói cũng là một nơi hung ác ít có yêu đến. Hung ác hay không không quan trọng, quan trọng là ít có yêu đến.
So với sự nguy hiểm của Yêu tộc, nguy hiểm của hung địa hiểm địa hiển nhiên ôn hòa hơn rất nhiều.
Có lẽ còn có thể tìm thử xem có thiên địa linh dược gì đó không, đối với công việc hái thuốc này hắn vẫn cỏn chút kinh nghiệm tích lũy từ nhỏ.
Người tu hành càng cường đại thì một khi bị thương lại càng khó mà bủ đắp.