Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3244 - Chương 3244 - Trở Về Văn Minh Bồn Địa

Chương 3244 - Trở về Văn Minh Bồn Địa
Chương 3244 - Trở về Văn Minh Bồn Địa

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Những ngày này, hắn đã gặp phải rất nhiều tiểu yêu như vậy, không một kẻ nào có khẩu âm giống nhau!

Dẫn đến người họ Khương nào đó cần mẫn hiếu học đã khắc khổ học tập nhiều ngày như vậy vẫn chưa nhập môn, chỉ có thể miễn cưỡng nghe hiểu được mấy từ tố đơn giản.

Ví dụ như...

"Phế vật", "Đi chết đi", "Giết ngươi", "Cút xa một chút".

Muốn học tập bất kỳ một ngôn ngữ gì, đều phải bắt đầu từ việc nắm giữ những từ ngữ thô tục của nó —— Khương tước gia cho rằng, đây là phát hiện lớn trên vấn đề học tập ngôn ngữ.

Có điều, ngôn ngữ tạm chưa thể thông thấu cũng không ảnh hưởng đến việc Khương Vọng đưa ra phán đoán với tình huống trước mắt.

Nếu như nói, những tên tiểu yêu đi vào núi từ sớm kia là những kẻ dùng thân phận tự do thi hành nhiệm vụ gì đó —— Vậy thì hắn đã có thể xác định được chính phần, mục tiêu của những tiểu yêu này cũng đều là những côn trùng cổ quái kỳ lạ trên núi kia.

Mà những yêu binh vào núi gần đây này thì rõ ràng là thanh lý hoàn cảnh, bài trừ tai hoạ ngầm, khu trục yêu loại tạp nham, sưu tập vật liệu chiến tranh —— Đây là chuẩn bị cho chiến sự, hắn thân là quân công Hầu gia đã từng trải qua chiến trường nên đương nhiên đã thuộc nằm lòng.

Khứu giác chiến tranh của hắn đã bị kinh động.

Những nhóm tiểu yêu không phải sĩ tốt kia, bị xua đuổi đến khu vực xa hơn trong núi, chuyện này vừa lúc nói rõ, trong phiến khu vực bao gồm Sương Phong Cốc này, hiển nhiên có một cuộc chiến tranh sắp bộc phát!

Mà chắc chắn không phải là hình thức chém giết quy mô nhỏ ở Sương Phong Cốc như trước kia.

Ở khu vực gần Thập Vạn Đại Sơn này, Yêu tộc còn có thể đại chiến với ai?

Đáp án là không cần phải nói.

Nói cách khác, Tĩnh Mặc Kỳ ở Sương Phong Cốc có lẽ đã vì chuyện ngoài ý muốn nào đó mà sớm kết thúc! Tựa như việc nó bắt đầu sớm dưới sự ảnh hưởng của người thần bí kia vậy...

Lúc đưa ra phán đoán này, trong lòng Khương Vọng hiện lên một loại cảm động khó tả.

Hắn hiểu, nếu như phiến khu vực này quả thực có một cuộc chiến tranh chủng tộc xảy ra, vậy thì chắc chắn có liên quan đến hắn.

Là Tề quân tới cứu hắn?

Là ý chí của vị thiên tử Đại Tề kia?

Hay là đại động tác của toàn bộ Văn Minh Bồn Địa?

Giờ phút này, hắn cũng không thể biết được tình huống cụ thể, cũng không thể bắt giết mấy tên sĩ tốt Yêu tộc đến để khai thác tình báo, bởi vì sĩ tốt quân đội mất tích là dễ phát hiện nhất. Một quân, một bộ nào thiếu đi sĩ tốt, chậm nhất là đến đêm sẽ bị phát hiện. Sau đó chỉ cần thêm chút yếu tố hắn sẽ rất khó ẩn giấu được.

Giờ phút này, thương thế của hắn còn chưa đỡ được mấy. Những ngày này trị liệu cũng chỉ xử lý chút vết thương ngoài da —— Đối với tu sĩ Thần Lâm rất khó chịu tổn thương mà nói, bất kỳ một vết thương nào cũng đều phải tiêu hao rất nhiều thuốc quý mới có thể trị liệu tận gốc. Thuốc trị thương hắn mang theo bên người cũng là để dùng cho việc này. Mà với thương thế bây giờ của hắn, muốn mau chóng khỏi hẳn là phải về nằm trong Thái y viện, dùng thủ pháp chuyên môn, đạo thuật chữa bệnh chuyên nghiệp đến xử lý, phải mời Chân Nhân đương thế như thái y lệnh thi châm mới được.

Giờ phút này có nhiều yếu tố chưa chuẩn bị như vậy.

Nhưng hắn vẫn đưa ra một quyết định to gan ——

Hắn quyết định lẻn về phụ cận Sương Phong Cốc, tận mắt xem xét tình huống nơi đó, tìm kiếm cơ hội lẻn về Văn Minh Bồn Địa!

Sương lạnh rét thấu xương, gió tuyết vẫn chưa ngừng.

Một người mặc áo quần rách rưới, đầu bù tóc rối, dáng vẻ lén lút chui ra khỏi rừng sâu.

Trên quần áo và nón rơm của hắn đều phủ đầy tuyết, khiến cho hắn không quá nổi bật ở hoang nguyên này.

Vả lại không cần phải nói đến đoạn đường này hắn đã cẩn thận tránh được bao nhiêu ánh mắt của các chiến sĩ Yêu tộc, cũng không cần phải nói đến việc hắn di chuyển linh hoạt như thế nào, khả năng nắm bắt địa hình của hắn đáng kinh ngạc như thế nào…

Tóm lại hắn hao hết sức lực, cuối cùng cũng đã lặng lẽ không gây ra chút tiếng động nào đi ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn, trở lại hoang nguyên, đến gần Sương Phong cốc… Rảo bước tiến về phía đường sống!

Khương mỗ hắn cũng không phải là một người ham hưởng thụ, khổ cực gì cũng đã trải qua, cũng chịu đựng được.

Nhưng chỉ có trải qua một lần ở ranh giới Yêu tộc này, mới có thể có nhận thức khắc sâu! Trong hiện thế mặc dù cũng có kẻ địch, mặc dù cũng thường xuyên gặp phải nguy hiểm sinh tử, nhưng bằng hữu của hắn không ít, mặc kệ đắc tội với ai, là kẻ thù của ai, thì vẫn luôn có một nơi trú thân. Bất kể bị thương nặng thế nào, cũng sẽ tìm được người chữa trị.

Càng đừng nói hắn đã phấn đấu rất lâu, trở thành vương hầu bá quốc, chỉ cần một lời đã diệt được Vô Sinh Giáo, uy phong đường hoàng đến mức nào. Chỉ cần không làm những chuyện khiêu chiến điểm mấu chốt của bá quốc, thì nói là đi ngang hiện thế, cũng không có vấn đề gì, nhưng đã đến Yêu Giới này rồi, hắn như đi trên băng mỏng, mỗi ngày đều phải lo lắng đề phòng.

Nhìn thấy những tiểu yêu có thể diệt trừ trong nháy mắt, cũng phải lén lút trốn đi. Hồi phục cơ thể là vô vọng, chạy trốn tìm đường sống cũng vô vọng. Cuộc sống khổ cực này thật khó chịu, ai thích thì cứ để họ đi!

Dựa vào những sự chuẩn bị chiến tranh của Yêu tộc đến xem, trong khu vực này có một trận chiến có quy mô không nhỏ giữa hai tộc, vô cùng căng thẳng. Nếu như hắn không thể nắm chắc thời cơ chiến đấu này, lặng lẽ lùi về Văn Minh Bồn Địa, há chẳng phải là có lỗi với thanh danh công trận phong hầu của hắn hay sao?

Dĩ nhiên việc bày binh bố trận hắn chẳng ra gì, nhưng năng lực nắm chắc thời cơ chiến đấu, đấu tranh anh dũng của hắn, ngay cả Trọng Huyền Béo cũng khen không dứt miệng.

Có câu – mượn lực gió tốt, bay tận mây xanh.

Lại có câu – trời cho không lấy, ngược lại phải tội.

Hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội hiếm có này, nhạy bén lại quả quyết không tiếc mạo hiểm đi lướt qua vô số chiến sĩ Yêu tộc, dựa vào sự thông thấu của cường giả, tránh được ánh mắt của vô số Yêu tộc, từ trong rừng sâu núi thẳm ồn ào tiếng la hét ầm ĩ, thoát ra một con đường trơ trọi.

Bình Luận (0)
Comment