Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3246 - Chương 3246 - Ta Sợ Viên Tiên Đình Hiểu Lầm (1)

Chương 3246 - Ta sợ Viên Tiên Đình hiểu lầm (1)
Chương 3246 - Ta sợ Viên Tiên Đình hiểu lầm (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Đừng nói là chờ 11 tháng, cho dù chờ 11 năm, cũng không có cơ hội, trừ khi đại quân Nhân tộc đánh tới, san bằng tòa thành lớn này của Yêu tộc, cắm tướng kỳ vào mảnh hoang nguyên này - - nhưng điều này dễ dàng sao? Hiện nay trong Yêu Giới, cuộc chiến giữa Nhân tộc và Yêu tộc đang ở thế cân bằng, điều này đã duy trì mấy trăm năm.

Nếu có thể lao ra khỏi Văn Minh Bồn Địa dễ dàng như vậy, cũng sẽ không chờ đến khi Khương Vọng hắn tới mới bắt đầu.

Khương Vọng không nói gì, không làm gì cả, lặng lẽ thu hồi Hồng Trang Kính vào trong hộp trữ vật, ngậm hộp trữ vật ở dưới lưỡi. Trên người ngoại trừ quần áo Yêu tộc, không còn gì cả - ngay cả có là cường giả Yêu tộc nhạy bén chú ý đến nơi này, cũng chỉ bắt được hơi thở Yêu tộc.

Sau đó hắn bắt đầu lui về phía sau.

Không tiếng động xóa mọi dấu vết kể cả nhỏ nhất, từ từ lui về phía sau. Mặc dù không biết sau đó phải làm gì, còn có con đường nào có thể trở về Văn Minh Bồn Địa, nhưng ít ra hiện tại mục tiêu rất rõ ràng - - hắn muốn trở về núi sâu một lần nữa, lại lần nữa trà trộn vào đám chiến sĩ Yêu tộc, lần nữa tìm kiếm nơi trú thân.

Lần này, đại khái là phải thăm dò đến nơi xa hơn rồi. Vậy thì đi đến nơi xa hơn đi.

Một màn này không ai nhìn thấy, nhưng rất đáng được kỷ niệm…

Dưới gió tuyết đầy trời, ở nơi giao nhau giữa Thiên Tức hoang nguyên và Thập Vạn Đại Sơn. Một bóng người bò lổm ngổm, toàn thân đầy tuyết, lúc nhúc bò tới, lại lúc nhúc bò đi.

Tương đối buồn cười, lại không hề buồn cười.

Kim Dương Yêu Giới lúc vào đông, không thể mang lại sự ấm áp.

Càng là cường giả đứng ở đỉnh cao, lại càng có thể cảm nhận được loại “lạnh” này. Thiên Yêu Thù Ý tướng mạo ung dung đoan trang, thu lại ánh nhìn xa xăm. Trong đôi mắt đẹp như vẽ, có một chút thầm lo lắng: “Tình hình không đúng lắm, tòa Vũ An thành này, tập trung càng lúc càng nhiều cường giả Nhân tộc, vượt xa một cuộc chiến tranh quy mô bình thường.”

Trước nàng ta không xa, Viên Tiên Đình quay lưng lại với tòa thành trì, ngồi một mình trên lỗ châu mai cao cao, bào đỏ đường hoàng rủ xuống. Con ngươi màu vàng kim nhìn xa xa, dường như đang đấu mắt với một sự tồn tại nào đó, miệng thờ ơ nói: “Ngoại trừ Chân Quân, đến bao nhiêu người, cũng chỉ là chuyện của một kích.”

Chu Ý nói: “Khương Mộng Hùng còn chưa có ý định rời đi sao?”

Viên Tiên Đình vẫn không quay đầu: “Tiếc là lần trước để ông ta chạy thoát… lúc ông ta giết đến, chắc chắn sẽ không chỉ đi một mình.” Chu Ý nhíu đôi mi thanh tú: “Mọi chuyện chỉ sợ không đơn giản, ta đã đưa tin Thiên Đình, để cho bọn họ khẩn cấp điều mấy vị Chân Yêu đến đây, còn thêm quân đội.”

Thiên Đình Yêu tộc mặc dù đã trở thành lịch sử, nhưng hiện tại Yêu tộc vẫn tự xưng như vậy. Đương nhiên bên phía Nhân tộc cũng chỉ gọi là Yêu Đình.

“Lại nói, Khương Mộng Hùng này, lần này rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Viên Tiên Đình có hơi khó hiểu: “Chết một thiên kiêu Nhân tộc mà thôi, chuyện này hiếm lạ lắm sao… phải làm đến mức ồn ào như vậy? Sương Phong Cốc cũng đánh xuyên qua rồi, chiến trường cũng đã bắt đầu, đánh cũng đánh rồi. Đánh xong còn không đi, còn đang không ngừng gọi người đến?

Chúng ta hình như cũng không chiếm được lợi ích gì? Sư Thiện Văn, Ưng Khắc Tuân, Tê Ngạn Binh, Lộc Kỳ Di, những Yêu vương này đều chết hết. Hơn nữa, Sư Thiện Văn còn là tâm can bảo bối của lão sư tử, lão sư tử cũng không hề đòi đi nuốt tươi thành Diễm Lao đâu!”

“Ngươi chưa bao giờ xem tình báo.” Chu Ý thở dài một hơi: “Thiên kiêu Nhân tộc đã chết kia tên là Khương Vọng. Giúp Tề quốc đoạt được khôi thủ ở Hoàng Hà Hội, còn ở trên chiến trường, dựa vào công trận mà phong hầu, là bá quốc quân công hầu trẻ tuổi nhất. Hắn ở Tề quốc rất có sức ảnh hưởng.”

“Thế cũng không đến mức Chân Nhân nối tiếp Chân Nhân tới…” Viên Tiên Đình nhướng lông mày: “Đều họ Khương, là con riêng của Khương Mộng Hùng sao?”

“Khương Mộng Hùng cần gì phải lén sinh con riêng? Để giấu diếm ngươi sao? Sợ ngươi hiểu lầm?” Chu Ý hơi bất đắc dĩ nói: “Lần này sở dĩ bọn họ kích động như vậy, nghe nói là bởi vì Khương Vọng không phải là chết trong tay chiến sĩ của chúng ta, mà là sau khi trận chiến Sương Phong Cốc kết thúc, bị Nhân tộc bọn họ đánh lén sau lưng, chắc là bị cuốn vào đấu đá nào đó.”

“Ha!” Viên Tiên Đình tức cười: “Hắn bị ai đâm lén sau lưng thì đi mà tìm người đó, liều mạng với chúng ta để làm gì?”

Chu Ý nói: “Hiện tại bọn họ thống nhất kết luận rằng, có người cấu kết với chúng ta, bị chúng ta sai khiến.”

“Thà có làm thì cũng thôi, đấu tiếp thì đấu. Đây chưa kịp làm gì, lại vẫn bị đánh đến cửa, chậc chậc…” Viên Tiên Đình quay đầu lại, trong nháy mắt mọc ra răng nanh, lộ vẻ mặt hung ác, sát ý hầu như hóa thành thực chất, bào đỏ khoác trên vai lúc này cũng bay múa như sông máu!

Nhưng mà giọng hắn ta lại rất nhẹ: “Ta sắp không kìm được lửa.”

Chu Ý không để ý đến tính tình của hắn ta, chỉ suy nghĩ nói: “Có thể nào, báo thù cho vị Võ An hầu kia chẳng qua chỉ là cái cớ. Trên thực tế là bọn họ muốn nhân cơ hội giết vào Ngũ Ác Bồn Địa hay không? Nếu chúng ta khinh thường, chỉ coi nó là hành động trả thù bình thường, nói không chừng sẽ phải chịu thiệt thòi lớn…”

“Nhân tộc xảo trá, không thể không đề phòng.” Viên Tiên Đình không biết nghĩ đến cái gì, trong nháy mắt thu hồi lửa giận, chậm rãi nhìn về nơi xa: “Nhưng ta đã tới đây rồi, suy nghĩ này bọn họ liền không cần có nữa.”

Bình Luận (0)
Comment