Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Mộng Hùng cũng có chút khó hiểu!
Mặc dù ông ta đích thân đến Yêu Giới một chuyến này đương nhiên là để ra mặt vì vương hầu Đại Tề, báo thù cho thiên kiêu Đại Tề, nhưng truy cứu gốc rễ, phần lớn vẫn là để thu xếp cục diện rối rắm mà đồ đệ gây ra.
Với danh vọng ở Tề quốc của Khương Vọng hiện tại, xảy ra chuyện ở Yêu Giới, quả thật cũng phải cần Chân Quân đến xem tình huống một chút, nhưng không phải bắt buộc phải là Khương Mộng Hùng.
Trên thực tế, sau khi Kế Chiêu Nam rời khỏi Yêu Giới quay về hiện thế, liền trực tiếp đến Chính Sự Đường, tiến hành bẩm báo chuyện này, căn bản chưa nói với ông ta.
Vẫn là đại đệ tử Trần Trạch Thanh thông qua con đường truyền tin đặc thù, ông ta mới có thể biết trước.
Mà ông ta quá biết Thiên Tử coi trọng Khương Vọng thế nào.
Đó là coi Khương Vọng là trụ ngọc chống trời trong tương lai để bồi dưỡng.
Có mấy người có thể bị Thiên Tử tự mình đốc thúc đọc sách? Có mấy người dám mạnh miệng với Thiên Tử, lại còn có thể từng bước thăng chức?
Nhiều năm qua, không thiếu những người thẳng tính xuất hiện, nhưng Thiên Tử quả thật không tiếp nhận.
Năm đó phế thái tử bị đày vào Thanh Thạch Cung, cũng có giám quan mạo phạm thẳng thắn can gián, nói gì mà muốn dùng cái chết để khuyên can Thiên Tử. Thiên Tử chỉ nói một câu, chữ chết quá nặng, không thể diễn tả bằng lời. Khanh muốn như chim ưng cô độc tông đầu vào trụ chăng?
“Sói cô đơn tuyệt thực mà chết, chim ưng cô độc tông đầu vào trụ mà chết” là hai mẩu truyện ngắn được ghi chép trong [Tứ Hải Dị Văn Lục], mô tả rất đúng, sói và chim ưng tượng trưng cho sự chính trực của con người.
Cuối cùng, cái kẻ can gián kia, đành phải dưới ánh nhìn chăm chú của cả điện văn võ đâm đầu vào cột, phải đâm đến ba lần mới chết.
Người mua danh chính trực chưa từng thiếu!
Giống như cái kẻ tên là Nhĩ Phụng Minh kia, cũng có thể chơi một bộ này, nhưng hắn ta sao dám nhắm vào Thiên Tử?
Đương kim thiên tử, thánh tâm khó dò, uy phúc không lường được.
Khương Vọng không phải là bởi vì dám tranh cãi với Thiên Tử mà được Thiên Tử yêu thích, mà là bởi vì hắn là Khương Vọng, hắn dùng việc là để chiếm được tín nhiệm, hắn mới có thể là chính hắn, thậm chí có đôi khi tranh cãi với Thiên Tử.
Chính là bởi hiểu rõ Thiên Tử coi trọng Khương Vọng thế nào.
Cho nên Trần Trạch Thanh biết được tính nghiêm trọng của vấn đề, trước tiên báo cho ông ta biết. Cho nên ông ta mới có thể khẩn cấp đến Lâm Truy, xin được diện thánh.
Ông ta sợ nếu chậm một bước, Kế Chiêu Nam Xảy ra chuyện! Nhưng Thiên Tử không hề gặp ông ta.
Chỉ có nội quan Hàn Lệnh đi ra truyền một câu, nói Thiên Tử mệt mỏi, tối nay không muốn nghị sự.
Nếu như Thiên Tử phẫn nộ, ông ta đã sớm dự tính, hai chữ “mệt mỏi” này, khiến ông ta cảm nhận được chính là tình cảm của Thiên Tử.
Cảm tình quân thần giữa Võ An hầu và Thiên Tử, còn sâu hơn so với tưởng tượng của ông ta, có thể nói ngoại trừ quân thần, còn vừa là thầy, vừa là bạn, lại càng như quân phụ thần tử.
Ngẫm lại cũng đúng.
Trên dưới toàn triều, Thiên Tử coi trọng nhất cũng chỉ có hai người trẻ tuổi có tiền đồ nhất, ngoại trừ Võ An hầu chính là Quan Quân hầu.
Lúc đầu Quan Quân hầu làm trái ý nguyện của Thiên Tử, Ngũ Phủ cùng diệu, tự lập Ngoại Lâu rồi xuất quan, Thiên Tử quả thật không hề phật lòng, luôn luôn ân thưởng không ngừng.
Nhưng mà tính cách Quan Quân hầu càng lúc càng tự cao, càng phức tạp, lại thêm chuyện xưa của Trọng Huyền Minh Đồ, Thiên Tử bất luận thế nào, cũng không thể thân cận với y như với Khương Vọng được.
Thiên Tử tự xưng vương, cùng con cái, người bên gối, đều không thể thổ lộ hết tình cảm. Thế gia, huân quý, văn thần, võ tướng, Tề nhân cũ mói, các đảng các phái, thăng bằng các phương đều cần một bàn tay cầm.
Trong phải huấn luyện rồng hổ, ngoài phải trông xa thiên hạ. Đã phải xem bố cục hiện thế, tấc đất được mất, lại phải suy tính ưu khuyết lâu dài, hưng suy trăm năm.
Mỗi tiếng nói cử động, đều cần phải suy tư.
Lòng vua khó dò, là bởi lòng dạ của thiên tử, không thể để người ta nắm bắt được. Đương kim Tề thiên tử nắm trong tay thiên hạ rộng lớn, tay cầm bá quyền, còn có thể nói cười tự nhiên, tùy ý tức giận trước mặt bao nhiêu người?
Hàn Lệnh tính là một, Lý Chính Thư tính một nửa, Tào Giai tính một nửa, Khương Mộng Hùng này hiện tại uy quyền quá thịnh, cũng chỉ có thể tính một nửa.
Trong số những người trẻ tuổi, cũng chỉ có Khương Vọng.
Chờ một ngày kia, Khương Vọng đi đến vị trí hiện tại của ông ta, đại khái cũng chỉ có thể tính là một nửa thôi, nhưng ít ra hiện tại, ông ta còn có thể bóc trần nội tâm, hiểu được suy nghĩ của Thiên Tử…
Chính là bởi cảm nhận được tâm trạng của Thiên Tử.
Cho nên Khương Mộng Hùng mới đích thân đến thế giới Thiên Ngục, khiến Tu Viến làm nhân chứng, chứng minh Kế Chiêu Nam vô tội. Lại càng trực tiếp đánh xuyên qua Sương Phong Cốc, mở ra chiến trường hoàn toàn mới, làm hết sức cứu vãn vị thiên kiêu Đại Tề này.
Sau khi làm hết mọi thứ có thể làm, mới xây dựng thành lớn, vì Tề quốc mưu đồ lợi ích lâu dài trong Thiên Ngục.
Nhưng mà nói thật, ông ta đốc thúc xây một tòa thành Võ An, là để lợi dụng ở mức lớn nhất chuyện Võ An hầu thất thủ, thay Tề quốc cướp lấy lợi ích. Cũng là cho Khương Vọng có thể vẫn còn sống sự che chở. Trong ngắn hạn chỉ là giằng co, uy hiếp, cũng không tính giết ra Văn Minh Bồn Địa, diệt sát đại thành Yêu tộc. Không có kế hoạch kia, cũng không hề chuẩn bị nhiều người như vậy.
Kết quả cái đám giống như đói bụng ăn quàng Tẩy Nguyệt Am, Vân quốc, Mục quốc, Sở quốc đều dồn dập phái cao thủ đến thành Võ An, là muốn làm gì?
Ta sợ Viên Tiên Đình hiểu lầm!